Hồi ký Hoàng chuyên (Mùa 1) - Số 1
-
Bùi Lê Tuấn Anh
- 21 Tháng 10 2019

Tổng hợp các bài viết 1-3 của series 20/11 - Những câu chuyện chưa từng được kể…
- S1
- S2
- S3
Kỳ 1: 🏫 CÓ MỘT NƠI ĐƯỢC GỌI LÀ NHÀ
👣 Ở đó, tôi có thể sống hết mình với tuổi trẻ, với những đam mê, khát khao cháy bỏng mà không bị vấn đề cơm áo gạo tiền đặt nặng lên đôi vai mình…
👨🏻🎓 Ở đó, tôi có thể gặp được những người bạn tuyệt vời, những thầy cô tận tâm và những hậu bối vô cùng đáng yêu khiến lòng tôi cảm thấy vô cùng tự hào khi là một thành viên nhỏ trong một đại gia đình lớn như thế này…
❤️ Ở đó, tôi bắt gặp được một thứ gọi là “mối tình đầu” của mình, một mối tình rất ngây ngô nhưng cũng đầy những kỉ niệm khó phai nhòa mà đến thời điểm hiện tại rất khó để tìm lại được cảm giác ấy…
📚 Và ở đó, tôi viết nên những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời mình với rất nhiều những cảm xúc không nói thành lời…
🗓 Hôm nay là ngày 21/10/2019, còn khoảng đúng 1 tháng nữa mọi người sẽ chính thức gặp được tôi với tư cách là Cựu học sinh chuyên Anh khóa 23 (2016-19), Trường THPT chuyên Hoàng Lê Kha, Tây Ninh.
Kỳ 2: ✉ NHỮNG CÁNH THƯ XUÂN…
📆 Ngày 27/01/2019, sự kiện #HLK_LNYCamping cuối cùng trong đời học sinh của tôi. Vẫn như thường lệ, khối chuyên Anh có một sự kiện đồng hành mang tên “Love Confession - Nơi tình yêu lan tỏa”, ở đó bất cứ ai cũng có thể gửi những lời yêu thương tới những người xung quanh thông qua những lá thư “ẩn danh” kia. Năm vừa rồi, #HLK_AK23 đảm nhận vai trò “chủ xị” của sự kiện này và điều bất ngờ nhất đã đến với tôi, một trong những thành viên của AK23…
❌ Bất ngờ ở chỗ, hai năm trước đó, số lá thư mà tôi nhận được là hai con số 0️⃣ tròn trĩnh, mặc dù những người bạn của tôi, có người nhận 7-8 lá hằng năm, nghe sao mà đau lòng 😂
❤️ Nhưng ở sự kiện #lovecfs cuối cùng tôi tham gia chính thức, lần đầu tiên tôi nhận tới 5️⃣ lá thư, thuộc số ít những người “thống trị” số lượng confession nhận được của cả lớp năm qua…
✅ Vâng, đúng là LẦN ĐẦU TIÊN đấy, mọi người không đọc nhầm đâu!!! 🤣
📝 Trong số 5 lá thư tôi nhận được, có:
🔛 2 lá được xếp vào nhóm “THƯ ĐỘNG VIÊN”, đọc xong xếp lại gác qua một bên.
😗 1 lá được gửi từ cô bạn thân của tôi (ơ, cái này không nên xếp vào nhóm nào cả, vì chả biết xếp thế nào cho đúng 🤣, và nếu muốn biết người ấy là ai thì…tự tìm đi, gợi ý có trong Facebook tôi 🤣).
😐 1 lá được xếp vào nhóm “THƯ CHỈ NÊN ĐỌC LƯỚT”, vì nó gợi cho tôi một cái kí ức nó hơi buồn xíu về một cô hậu bối của tôi (toàn bộ câu chuyện sẽ có ở bài tiếp theo)
🔎 Lá còn lại, xếp sang 1 nhóm đặc biệt, “THƯ TỎ TÌNH” (wow, sốc thật 😲). Still LẦN ĐẦU TIÊN, tôi nhận thư loại này (và nếu như mọi người để ý sẽ thấy một lá khác biệt với phần còn lại). Tôi mở ra xem, suy nghĩ, cảm nhận, và phải mất một ngày sau, nhờ khả năng điều tra thần sầu thì tôi cũng tìm ra được chủ nhân (cuộc điều tra ly kỳ này cũng sẽ đưa vào bài sau 🤣)
🎁 Có lẽ chưa bao giờ tôi vui sướng đến vỡ òa như thế, ngay khi nghe thông báo từ bạn tôi về số lượng thư nhận được của tôi. Đối với tôi, những lá thư ấy, gắn với tôi như một phần kỉ niệm không thể nào phai mỗi khi nhắc đến #HLK, một nơi viết nên thanh xuân tươi đẹp với biết bao thứ tình cảm thật đẹp mà chắc chắn sau này rất khó để tìm lại. Ngày hôm nay, lục lại tấm hình chụp này, tôi chợt hồi tưởng về đêm trại năm ấy và ước gì, tôi có thể có vé để lên chuyến tàu thời gian quay trở lại thời điểm tuyệt vời này…
Kỳ 3: 📝 NÉT BÚT THANH XUÂN 📝
🏫 Hoàng chuyên ngày trước có rất nhiều thứ để kể cho mọi người nghe, nhưng tôi xin chọn một sự kiện ý nghĩa để mọi người hồi tưởng và cảm nhận, đó chính là: BÁO TƯỜNG NGÀY NHÀ GIÁO…
📝 Những năm trước, gần tới ngày 20/11, chùm sự kiện lớn cho ngày Nhà giáo Việt Nam được tổ chức rất quy mô, bao gồm văn nghệ khối chuyên, cắm hoa và đáng nhớ nhất chính là Báo tường, nơi sự sáng tạo được lên ngôi. Có một điều mà mọi người chưa biết, dù tôi văn chương cũng tàm tạm, nhưng vì chữ đẹp nên năm nào cũng phải viết bài cho lớp, và cũng thường xuyên là thằng con trai duy nhất viết bài lên giấy cho lớp. Nghe kì ghê 😂
😢 Thuở ấy, mỗi khi tôi viết bài vào những tờ giấy trắng, tôi thường liếc sơ qua mỗi bài, rồi thỉnh thoảng những dòng nước mắt của tôi chợt lăn dài trên má. Tôi nhớ về những giây phút thầy cô đứng giảng trên lớp, tay trắng xóa vì bụi phấn rơi xuống, còn tôi thì mãi mê tán gẫu với bạn bè, rồi mất tập trung, rồi lại bị gọi tên và bị phê bình. Đúng là nhớ lại lúc đó mình ngốc thật! Họ đã cố gắng hết sức, thế tại sao mình lại làm vậy? Tôi cảm thấy có lỗi, và đó cũng là lí do nước mắt của tôi đã rơi mà không ai biết. Tôi cố gắng dồn hết cảm xúc, từ nội dung của những bài viết và ngòi bút của tôi viết ra giấy tất cả, và mọi thứ trông thật hoàn hảo. Đó có lẽ là những kỉ niệm đáng nhớ mà sau này tôi muốn tìm lại cũng không được …
🖼 Lục lại tấm hình này, tôi nhớ lại ngày 20/11 cuối cùng của đời học sinh, cũng như vậy, chúng tôi đã suy nghĩ, đã trăn trở, và chọn cái tên là “Cuộc hành trình” cho báo tường cuối cùng của Anh Khóa 23 (2016-19). Trên đó có những tấm hình, những bài viết, ghi lại những gì gọi là hồi ức về thời thanh xuân tươi đẹp của các thành viên khi gắn bó với lớp, với Hoàng chuyên. Và dù cho nó không có giải thưởng gì chính thức, nhưng trong lòng mỗi người, nó đã mang dáng vẻ xinh đẹp, đủ sức đạt giải Nhất luôn rồi. Tôi tự hào khi là một phần của Anh Khóa 23, của đại gia đình Hoàng chuyên, được góp mặt trong một tập thể tuyệt vời mà chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên được. Cảm ơn mọi người vì tất cả, và xin lỗi vì tôi đã từng làm phụ lòng mọi người, hi vọng mọi người sẽ tha thứ cho những lỗi lầm mà tôi gây ra. Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày không xa…
Những tấm hình sau đây đong đầy những kỷ niệm đẹp về Báo tường của AK23, hi vọng mọi người không chê về độ sáng của tấm hình này 😂
Cre: Từ thành viên #HLK_AK23 (không phải là tôi) 😂
Kỳ 1: 🏫 CÓ MỘT NƠI ĐƯỢC GỌI LÀ NHÀ
👣 Ở đó, tôi có thể sống hết mình với tuổi trẻ, với những đam mê, khát khao cháy bỏng mà không bị vấn đề cơm áo gạo tiền đặt nặng lên đôi vai mình…
👨🏻🎓 Ở đó, tôi có thể gặp được những người bạn tuyệt vời, những thầy cô tận tâm và những hậu bối vô cùng đáng yêu khiến lòng tôi cảm thấy vô cùng tự hào khi là một thành viên nhỏ trong một đại gia đình lớn như thế này…
❤️ Ở đó, tôi bắt gặp được một thứ gọi là “mối tình đầu” của mình, một mối tình rất ngây ngô nhưng cũng đầy những kỉ niệm khó phai nhòa mà đến thời điểm hiện tại rất khó để tìm lại được cảm giác ấy…
📚 Và ở đó, tôi viết nên những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời mình với rất nhiều những cảm xúc không nói thành lời…
🗓 Hôm nay là ngày 21/10/2019, còn khoảng đúng 1 tháng nữa mọi người sẽ chính thức gặp được tôi với tư cách là Cựu học sinh chuyên Anh khóa 23 (2016-19), Trường THPT chuyên Hoàng Lê Kha, Tây Ninh.
Kỳ 2: ✉ NHỮNG CÁNH THƯ XUÂN…
📆 Ngày 27/01/2019, sự kiện #HLK_LNYCamping cuối cùng trong đời học sinh của tôi. Vẫn như thường lệ, khối chuyên Anh có một sự kiện đồng hành mang tên “Love Confession - Nơi tình yêu lan tỏa”, ở đó bất cứ ai cũng có thể gửi những lời yêu thương tới những người xung quanh thông qua những lá thư “ẩn danh” kia. Năm vừa rồi, #HLK_AK23 đảm nhận vai trò “chủ xị” của sự kiện này và điều bất ngờ nhất đã đến với tôi, một trong những thành viên của AK23…
❌ Bất ngờ ở chỗ, hai năm trước đó, số lá thư mà tôi nhận được là hai con số 0️⃣ tròn trĩnh, mặc dù những người bạn của tôi, có người nhận 7-8 lá hằng năm, nghe sao mà đau lòng 😂
❤️ Nhưng ở sự kiện #lovecfs cuối cùng tôi tham gia chính thức, lần đầu tiên tôi nhận tới 5️⃣ lá thư, thuộc số ít những người “thống trị” số lượng confession nhận được của cả lớp năm qua…
✅ Vâng, đúng là LẦN ĐẦU TIÊN đấy, mọi người không đọc nhầm đâu!!! 🤣
📝 Trong số 5 lá thư tôi nhận được, có:
🔛 2 lá được xếp vào nhóm “THƯ ĐỘNG VIÊN”, đọc xong xếp lại gác qua một bên.
😗 1 lá được gửi từ cô bạn thân của tôi (ơ, cái này không nên xếp vào nhóm nào cả, vì chả biết xếp thế nào cho đúng 🤣, và nếu muốn biết người ấy là ai thì…tự tìm đi, gợi ý có trong Facebook tôi 🤣).
😐 1 lá được xếp vào nhóm “THƯ CHỈ NÊN ĐỌC LƯỚT”, vì nó gợi cho tôi một cái kí ức nó hơi buồn xíu về một cô hậu bối của tôi (toàn bộ câu chuyện sẽ có ở bài tiếp theo)
🔎 Lá còn lại, xếp sang 1 nhóm đặc biệt, “THƯ TỎ TÌNH” (wow, sốc thật 😲). Still LẦN ĐẦU TIÊN, tôi nhận thư loại này (và nếu như mọi người để ý sẽ thấy một lá khác biệt với phần còn lại). Tôi mở ra xem, suy nghĩ, cảm nhận, và phải mất một ngày sau, nhờ khả năng điều tra thần sầu thì tôi cũng tìm ra được chủ nhân (cuộc điều tra ly kỳ này cũng sẽ đưa vào bài sau 🤣)
🎁 Có lẽ chưa bao giờ tôi vui sướng đến vỡ òa như thế, ngay khi nghe thông báo từ bạn tôi về số lượng thư nhận được của tôi. Đối với tôi, những lá thư ấy, gắn với tôi như một phần kỉ niệm không thể nào phai mỗi khi nhắc đến #HLK, một nơi viết nên thanh xuân tươi đẹp với biết bao thứ tình cảm thật đẹp mà chắc chắn sau này rất khó để tìm lại. Ngày hôm nay, lục lại tấm hình chụp này, tôi chợt hồi tưởng về đêm trại năm ấy và ước gì, tôi có thể có vé để lên chuyến tàu thời gian quay trở lại thời điểm tuyệt vời này…
Kỳ 3: 📝 NÉT BÚT THANH XUÂN 📝
🏫 Hoàng chuyên ngày trước có rất nhiều thứ để kể cho mọi người nghe, nhưng tôi xin chọn một sự kiện ý nghĩa để mọi người hồi tưởng và cảm nhận, đó chính là: BÁO TƯỜNG NGÀY NHÀ GIÁO…
📝 Những năm trước, gần tới ngày 20/11, chùm sự kiện lớn cho ngày Nhà giáo Việt Nam được tổ chức rất quy mô, bao gồm văn nghệ khối chuyên, cắm hoa và đáng nhớ nhất chính là Báo tường, nơi sự sáng tạo được lên ngôi. Có một điều mà mọi người chưa biết, dù tôi văn chương cũng tàm tạm, nhưng vì chữ đẹp nên năm nào cũng phải viết bài cho lớp, và cũng thường xuyên là thằng con trai duy nhất viết bài lên giấy cho lớp. Nghe kì ghê 😂
😢 Thuở ấy, mỗi khi tôi viết bài vào những tờ giấy trắng, tôi thường liếc sơ qua mỗi bài, rồi thỉnh thoảng những dòng nước mắt của tôi chợt lăn dài trên má. Tôi nhớ về những giây phút thầy cô đứng giảng trên lớp, tay trắng xóa vì bụi phấn rơi xuống, còn tôi thì mãi mê tán gẫu với bạn bè, rồi mất tập trung, rồi lại bị gọi tên và bị phê bình. Đúng là nhớ lại lúc đó mình ngốc thật! Họ đã cố gắng hết sức, thế tại sao mình lại làm vậy? Tôi cảm thấy có lỗi, và đó cũng là lí do nước mắt của tôi đã rơi mà không ai biết. Tôi cố gắng dồn hết cảm xúc, từ nội dung của những bài viết và ngòi bút của tôi viết ra giấy tất cả, và mọi thứ trông thật hoàn hảo. Đó có lẽ là những kỉ niệm đáng nhớ mà sau này tôi muốn tìm lại cũng không được …
🖼 Lục lại tấm hình này, tôi nhớ lại ngày 20/11 cuối cùng của đời học sinh, cũng như vậy, chúng tôi đã suy nghĩ, đã trăn trở, và chọn cái tên là “Cuộc hành trình” cho báo tường cuối cùng của Anh Khóa 23 (2016-19). Trên đó có những tấm hình, những bài viết, ghi lại những gì gọi là hồi ức về thời thanh xuân tươi đẹp của các thành viên khi gắn bó với lớp, với Hoàng chuyên. Và dù cho nó không có giải thưởng gì chính thức, nhưng trong lòng mỗi người, nó đã mang dáng vẻ xinh đẹp, đủ sức đạt giải Nhất luôn rồi. Tôi tự hào khi là một phần của Anh Khóa 23, của đại gia đình Hoàng chuyên, được góp mặt trong một tập thể tuyệt vời mà chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên được. Cảm ơn mọi người vì tất cả, và xin lỗi vì tôi đã từng làm phụ lòng mọi người, hi vọng mọi người sẽ tha thứ cho những lỗi lầm mà tôi gây ra. Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày không xa…
Những tấm hình sau đây đong đầy những kỷ niệm đẹp về Báo tường của AK23, hi vọng mọi người không chê về độ sáng của tấm hình này 😂
Cre: Từ thành viên #HLK_AK23 (không phải là tôi) 😂