Hồi ký Hoàng chuyên (Mùa 1) - Số 3
-
Bùi Lê Tuấn Anh
- 27 Tháng 11 2019

Kỳ 7: 🌧 MƯA MÙA HÈ… 🌧
Gồm 3 phần nhỏ: Mở đầu, Những phút giây sóng gió và Những phút giây của cảm xúc.
- P1
- P2
- P3
Phần 1: Mở đầu
📆 Một chiều mưa cuối tháng Mười, tôi lục lại tấm hình này, chợt nhớ lại về một câu chuyện tình yêu tuổi học trò có thể nói là đầy hương vị của tôi để giờ đây, một buổi tối đầy sao đầu tháng Mười Một, tôi sẽ kể cho các bạn nghe…
🍃 Có người nói: Cấp 3 chính là quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời mỗi con người. Và điều đó hoàn toàn đúng với tôi, một chàng trai khi ấy 15 tuổi chập chững bước vào ngôi trường Hoàng chuyên. Cũng như bao người khác, tôi nuôi dưỡng một niềm đam mê mãnh liệt và lòng quyết tâm để được khoác lên mình bộ đồng phục với logo HLK thật oách và được gọi với danh xưng “dân chuyên Anh” chính hiệu, và điều đó thôi thúc tôi cố gắng không ngừng, và tôi đã thành công. Nhưng có một sự thật có lẽ mọi người chưa từng hay biết đó là…
❤️ Tôi đã từng cảm nắng một cô gái từ trước đó, và chính cô gái ấy đã thôi thúc tôi nỗ lực để làm nên thành công đó…
📝 Câu chuyện bắt đầu từ một buổi chiều nọ, tôi vẫn hằng ngày xách cái balo của mình để đến một lớp học thêm, và khi đó tôi bắt gặp một bóng hình rất thu hút, một cô gái với khuôn mặt rất dễ thương cùng mái tóc xoăn trông khá lạ mắt. Nhờ quen biết một bạn nam cùng lớp với cô gái ấy, tôi cũng biết được tên, và chúng tôi cũng có cơ hội bắt chuyện với nhau. Không biết nhờ một cơ duyên nào đó mà chúng tôi cùng thi vào Hoàng chuyên. Ngày công bố điểm thi, khi cô ấy quen biết tôi và nhìn thấy bảng kết quả với cái tên tôi ở chuyên Anh, cô ấy khá bất ngờ, phán cho tôi một câu khá gây sốc: Hồi đó tui tưởng ông thi chuyên Toán chứ !?! [Wow, hồi xưa Toán của mình cũng khá thôi, thi đầu vào cao điểm cũng có một phần nhỏ sự may mắn đã giúp đỡ thôi, vậy mà có người cũng hiểu nhầm đến buồn cười thế này, tôi cũng chả biết nói sao 😂😂😂]
🏫 Chúng tôi thường được xếp chung phòng kiểm tra. Hồi đó mỗi cuối tuần chúng tôi đều có đợt kiểm tra tập trung [và hiển nhiên lần nào kiểm tra xong cũng là “toát mồ hôi hột” 😂]. Tôi và cô ấy có một vài thói quen khá giống nhau, đó là: nhắn tin “trả bài” lẫn nhau và thường xuyên cùng nhau học bài trước giờ kiểm tra. Tôi thường xuyên vừa học vừa xoay sang nhìn cô gái ấy. Có lẽ cũng chẳng biết từ lúc nào mà tôi đã trót lỡ thích cô ấy rồi. Thế là tôi càng ngày càng siêng năng học tập, để được chỉ bài cho cô ấy và để được vươn lên những vị trí top đầu và xứng đáng với những gì mà cô gái kia - bao nhiêu lần vẫn chỉ xem tôi là bạn - muốn thấy ở tôi. Nhưng cuộc đời không như là mơ, điều tôi không mong muốn nhất cuối cùng cũng đã nhen nhóm xuất hiện, và mọi thứ mới chỉ là bắt đầu…
Phần 2: Những phút giây sóng gió
📚 Sang đến năm thứ hai học ở Hoàng chuyên, một tuần nọ, khi tôi đang ngồi trong một lớp học thêm, cô bạn của crush tôi (cũng là bạn từ nhỏ của tôi) báo tin sét đánh: Crush tôi đang quen một chàng trai cùng lớp!
😲 Hey, hey, hey, có gì đó sai sai ở đây. Lòng tôi thật sự tan nát, vỡ ra từng mảnh. Tôi vẫn cứ nói chuyện, cười đùa như thường với tất cả mọi người, nhưng có lẽ hiếm ai để ý được một đôi mắt ánh lên một nét đượm buồn của tôi. Rồi tôi cũng đã thấy họ đi chung với nhau, rồi tôi cũng thấy họ nói chuyện thân mật với nhau, chụp ảnh cùng nhau nữa cơ. Tôi thật sự chịu không nổi, nhưng lại không dám nói, chỉ sợ nói ra thì có khả năng sẽ mất luôn thứ tình cảm đặc biệt với cô ấy nên tôi đã nén đau thương và tiếp tục việc học của mình, cho dù năm đó việc học của tôi có phần đã bị chểnh mảng đi đôi chút và đã không có tên trên danh sách top 5 nhưng dường như mọi chuyện trôi qua vẫn nhẹ nhàng hơn cả việc mình đang bị cướp đi người mình thầm thương mến. Tôi thấy mà tôi tức á 😔
🎵 Tôi tìm một góc nhỏ trong lớp vào ngày cuối năm học đó để nghe nhạc, để quên đi hình bóng kia, bởi khi đó tôi đinh ninh trong đầu rằng, chắc là cả hai không có duyên nên dần dần tôi cũng cho qua mọi chuyện và ưu tiên cho việc ôn luyện THPTQG. Nhưng rồi lại cũng chính vào mùa hè năm ấy, mọi thứ đảo chiều theo cái cách mà tôi không ngờ đến…
🏫 Lần ấy, tôi thi chứng chỉ nghề Tin học. Thế là may mắn tôi được xếp ngồi trước mặt crush. Tôi mất 15-20’ làm bài, sau đó tôi chợt quay xuống hỏi nhẹ:
- Ủa, sắp tới sinh nhật bà rồi đúng không???
- Đúng rồi, ông tặng quà cho tôi đi!
- Cái gì? Sao bà không kêu bạn trai bà tặng cho chứ???
- Ông chưa biết chúng tôi chia tay à???
😉 Hả hả??? Lại cái gì nữa đây??? (insert khuôn mặt bất ngờ, buồn bã nhưng có phần giả tạo trong lòng của mình vào đây 😂 - vốn dĩ trước đó khoảng 1-2 tuần tôi loáng thoáng nghe tin họ kết thúc quan hệ từ bạn tôi, nhưng vẫn cứ giả vờ hỏi cho chắc 😂)
(Mọi người nghĩ tôi sẽ cho cái tâm trạng gì vào đây???)
- Thắc mắc nhỏ - tôi thấy hai người nhìn cũng đẹp đôi mà, sao mà chia tay???
- Vốn dĩ chúng tôi có sự khác biệt trong suy nghĩ, và cả hai không thể dung hòa được, nên quyết định chia tay, thế thôi…
🤨 Ơ, tôi mới vừa quên cô ấy mà, sao ông trời lại trêu tôi thế??? Thế này là thế nào??? Muốn tôi sống sao đây??? Trời ơi là trời 😐
🆕 Cuối cùng, tôi quyết định phải reset mọi thứ, bắt đầu cuộc trò chuyện với crush như hai người bạn thân. Cuộc đời thật khốn nạn mà, cứ bắt người ta khổ rồi cho người ta hi vọng lại là sao??? Không hiểu 🤔
✅ Thế đấy, mọi chuyện dở khóc dở cười mà mọi người đang đọc hoàn toàn là sự thật, không hề có chút dàn dựng nào ở đây cả, và hiển nhiên nếu ai mà rơi vào cùng hoàn cảnh như tôi cũng sẽ chẳng biết trở tay thế nào. Bởi cuộc đời là vô thường, đâu ai đoán trước được tương lai sẽ như thế nào, cho nên mình phải luôn sống hết mình với mọi thứ, rồi mình sẽ không phải hối hận vì những gì mình bỏ lỡ.
❌ Nhìn lại tôi khi đó, chắc chắn tôi sẽ phán cho một câu: ĐÂY LÀ NĂM SỐNG SAI NHẤT CỦA CUỘC ĐỜI MÌNH!!! 😂
Phần 3: Những phút giây của cảm xúc
🎆 … Sang năm cuối cấp, mọi thứ vẫn trở nên rất yên bình với tôi và crush của tôi cho đến trước Tết Nguyên đán…
✉ … Tôi bỗng nhận được một tin nhắn lạ từ một cô hậu bối chuyên Sinh, nhờ xử lý dịch thuật tiếng Anh. Thế là tui cũng làm, và bắt đầu tìm hiểu xem người nhờ mình là ai. Thế là hai anh em tám chuyện thật khủng khiếp đến mức tôi lần nào cũng phải sạc điện thoại trong tình trạng không thể chịu nổi khả năng thông báo giật lắc mạnh đến như vậy 😂😂😂. Rồi thì…
🎵 Hôm duyệt văn nghệ Tết, khi tôi đang xem rất kĩ lưỡng từng tiết mục thì bỗng dưng, một cậu hậu bối cùng khối chuyên cầm theo ly nước đem lại và hỏi:
- Anh là Bùi Lê Tuấn Anh (AK23) đúng không???
- Đúng rồi em. Có gì không?
- Có một người bí mật tặng cái này cho anh.
- Ơ hay, cái này là thế nào? Ai tặng chứ? - Tôi ngạc nhiên hỏi
- Anh chỉ cần biết đến hai chữ “Trả ơn” là được.
- Này…
Tôi chợt nhớ, rồi tôi chợt giật mình. Không lẽ là nó?
🍋 Tôi đem ly nước kia vào lớp. Thế là một cô bạn của tôi thấy vậy và nói:
- Nay Tuấn Anh cũng xịn xò quá ta, mua ly nước ở chỗ này luôn…
- Ơ, xin nói thật với mọi người - đây là tặng chứ không phải tôi mua.
😲 Cả lớp tôi sững sờ, và hiển nhiên tin đồn về việc “có người thương thầm” này lan tới cả crush của tôi [TRỜI Ạ 😂]. Phải mất mấy buổi, tôi mới có thể giải thích mọi chuyện cho crush mình. Khổ thật 😂
✅ Một hôm nọ, ngay khi tôi nhận được tin sẽ tổ chức #lovecfs trong #HLK_LNYCamping, cô nhóc này chủ động vào nhắn tin xin tui làm cộng tác, và hỏi rất nhiều thứ về sự kiện này cũng như tiêu chí chọn người yêu của tôi [Ơ, LẠ THẾ 😂]. Thế là tôi hoài nghi, lật ngược vấn đề và phát hiện ra một điều: cô nhóc đã cảm nắng mình. [WOW]
❌ Thế là tôi từ chối khéo, nhưng em ấy cũng chả chịu buông, thế là đã có một lá thư không-muốn-nhắc-lại trong bài “NHỮNG CÁNH THƯ XUÂN” như đã nói được gửi cho tôi. Tôi đọc và lướt qua luôn như muốn nhắc nhở bản thân mình rằng: Mình không thể phản bội cô “bạn” kia của mình được. Và cuối cùng, sau bao nhiêu lần giảng giải cho em ấy hiểu, mọi chuyện cũng kết thúc.
🔛 Nhưng câu chuyện về những cánh thư chưa dừng lại ở đó.
🎁 Trong số mấy lá thư kia, như tôi đã nói, có một lá tỏ tình. Lúc tôi mở ra, đó là một cô chuyên Văn cách mình 1 khóa. [WOW lần 2]. Thế là sáng hôm sau, tôi sử dụng hết “kĩ năng tình báo siêu cấp” của mình, và rồi…
😗 Cô gái kia vào nhắn tin, giới thiệu, làm quen. Tôi khá bất ngờ, nhưng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh, sau đó đặt lên bàn cân để suy nghĩ và đã làm một điều mà trước giờ mình chưa từng nghĩ đến: Chấp nhận quen với cô gái này.
[VỐN DĨ CÓ 2 LÍ DO: Thứ nhất, crush tôi chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới. Thứ hai, tôi chưa có bạn gái, và cô gái kia lại chủ động tìm mình, điều kiện có phần tốt hơn một chút so với ca đầu tiên, ngại gì không thử]
🆙 Cả hai chọn bắt đầu, nhưng rồi cũng chẳng trụ được bao lâu, cô gái kia chủ động ngừng mối quan hệ giữa hai đứa, và hiển nhiên là báo cho tôi biết vụ này, nên tôi cũng thông cảm, và cả hai quay trở lại vạch xuất phát: hai anh em.
👉 Có một vài chi tiết nhỏ nhặt đáng lí tôi không muốn kể đâu, nhưng vì là phần cuối nên tôi quyết định tung hết ra luôn:
-
Trong lúc đi chơi dịp Tết Nguyên đán, có một cô hậu bối chuyên Sinh cách 2 khóa (khác cô đầu tiên) chủ động xin thông tin về tôi, nhưng không may, có người đứng đằng sau vụ này, và bị tôi lật tẩy. Thế là tôi quyết định storm (ép cung) vào messenger người đứng sau, và người này (là một cô gái) phải nhận hành vi này, tôi cho qua.
-
Vụ thứ hai, cũng là vụ tôi bực nhất: Một cô chuyên Tin cách tôi 2 khóa tiếp tục xuất hiện trong câu chuyện này, chủ động vào nhắn tin làm quen. Thế là hai anh em tiến nhanh đến mức quan hệ không thể ngờ, nhưng rồi sau khi gặp nhau ngày cuối năm, cô này trở mặt, không chịu gặp nữa, còn đâm ra ghét tôi ra trò. “OK, anh sẽ xem sự việc này là vết cắt trên tay thôi, giờ đây em sẽ không có cơ hội làm tổn thương anh nữa đâu nhé. Trừ khi em chịu xin lỗi anh thôi, nếu không thì hết, anh không nói gì nữa. ”
🗓 Trở lại câu chuyện ngày cuối năm. Một hôm, cũng vào buổi kiểm tra, một hôm crush của tôi báo hung tin: cô sắp Bắc tiến để học. O…M…G. Tôi vừa mừng vừa tiếc, một mặt vẫn nở nụ cười tỏa nắng trên môi, mặt khác muốn níu giữ cô ấy ở lại miền Nam. Nhưng cô ấy chọn ra đi. Đã đến lúc rồi, không thể trễ nữa…
🍁 Lễ tri ân trưởng thành của Hoàng chuyên năm nay có cả phần #lastcfs nữa, thùng thư lại đặt ở ngay cạnh lớp tôi. Tôi lén lút rút vài 3 lá, viết cho bạn, cho hậu bối, và cho cả crush của tôi nữa. Thế là thư chuyển tới. Cô ấy bất ngờ.
⛔️ Ngày cuối năm, tôi nhắn tin hỏi thăm về lá thư kia, và tôi chính thức xác nhận là chủ nhân của nó. Cô ấy vẫn không tin vào những gì tôi nói, sau đó crush vẫn bình tâm lại và… TỪ CHỐI.
- VÂNG, TỪ CHỐI ĐẤY…
😔 Tôi buồn bã, nhưng đành phải gác lại nỗi buồn kia mà dồn sức ôn thi để quên đi sự thất vọng ấy, quên đi hình bóng ấy để giờ đây tôi đã sẵn sàng để bắt đầu lại mọi thứ…
🔜 Lần cuối cùng hai đứa gặp nhau là ở kì thi THPTQG 2019, và rồi từ đó đến giờ, từ Sài Gòn - TPHCM, tôi vẫn đang nỗ lực không ngừng để thành công, nhưng cũng chả biết ở ngoài kia, cô ấy đang như thế nào, hi vọng mọi thứ sẽ ổn. Thôi thì tôi cũng chỉ còn biết nói một câu: Chúc bạn luôn bình an…
Phần 1: Mở đầu
📆 Một chiều mưa cuối tháng Mười, tôi lục lại tấm hình này, chợt nhớ lại về một câu chuyện tình yêu tuổi học trò có thể nói là đầy hương vị của tôi để giờ đây, một buổi tối đầy sao đầu tháng Mười Một, tôi sẽ kể cho các bạn nghe…
🍃 Có người nói: Cấp 3 chính là quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời mỗi con người. Và điều đó hoàn toàn đúng với tôi, một chàng trai khi ấy 15 tuổi chập chững bước vào ngôi trường Hoàng chuyên. Cũng như bao người khác, tôi nuôi dưỡng một niềm đam mê mãnh liệt và lòng quyết tâm để được khoác lên mình bộ đồng phục với logo HLK thật oách và được gọi với danh xưng “dân chuyên Anh” chính hiệu, và điều đó thôi thúc tôi cố gắng không ngừng, và tôi đã thành công. Nhưng có một sự thật có lẽ mọi người chưa từng hay biết đó là…
❤️ Tôi đã từng cảm nắng một cô gái từ trước đó, và chính cô gái ấy đã thôi thúc tôi nỗ lực để làm nên thành công đó…
📝 Câu chuyện bắt đầu từ một buổi chiều nọ, tôi vẫn hằng ngày xách cái balo của mình để đến một lớp học thêm, và khi đó tôi bắt gặp một bóng hình rất thu hút, một cô gái với khuôn mặt rất dễ thương cùng mái tóc xoăn trông khá lạ mắt. Nhờ quen biết một bạn nam cùng lớp với cô gái ấy, tôi cũng biết được tên, và chúng tôi cũng có cơ hội bắt chuyện với nhau. Không biết nhờ một cơ duyên nào đó mà chúng tôi cùng thi vào Hoàng chuyên. Ngày công bố điểm thi, khi cô ấy quen biết tôi và nhìn thấy bảng kết quả với cái tên tôi ở chuyên Anh, cô ấy khá bất ngờ, phán cho tôi một câu khá gây sốc: Hồi đó tui tưởng ông thi chuyên Toán chứ !?! [Wow, hồi xưa Toán của mình cũng khá thôi, thi đầu vào cao điểm cũng có một phần nhỏ sự may mắn đã giúp đỡ thôi, vậy mà có người cũng hiểu nhầm đến buồn cười thế này, tôi cũng chả biết nói sao 😂😂😂]
🏫 Chúng tôi thường được xếp chung phòng kiểm tra. Hồi đó mỗi cuối tuần chúng tôi đều có đợt kiểm tra tập trung [và hiển nhiên lần nào kiểm tra xong cũng là “toát mồ hôi hột” 😂]. Tôi và cô ấy có một vài thói quen khá giống nhau, đó là: nhắn tin “trả bài” lẫn nhau và thường xuyên cùng nhau học bài trước giờ kiểm tra. Tôi thường xuyên vừa học vừa xoay sang nhìn cô gái ấy. Có lẽ cũng chẳng biết từ lúc nào mà tôi đã trót lỡ thích cô ấy rồi. Thế là tôi càng ngày càng siêng năng học tập, để được chỉ bài cho cô ấy và để được vươn lên những vị trí top đầu và xứng đáng với những gì mà cô gái kia - bao nhiêu lần vẫn chỉ xem tôi là bạn - muốn thấy ở tôi. Nhưng cuộc đời không như là mơ, điều tôi không mong muốn nhất cuối cùng cũng đã nhen nhóm xuất hiện, và mọi thứ mới chỉ là bắt đầu…
Phần 2: Những phút giây sóng gió
📚 Sang đến năm thứ hai học ở Hoàng chuyên, một tuần nọ, khi tôi đang ngồi trong một lớp học thêm, cô bạn của crush tôi (cũng là bạn từ nhỏ của tôi) báo tin sét đánh: Crush tôi đang quen một chàng trai cùng lớp!
😲 Hey, hey, hey, có gì đó sai sai ở đây. Lòng tôi thật sự tan nát, vỡ ra từng mảnh. Tôi vẫn cứ nói chuyện, cười đùa như thường với tất cả mọi người, nhưng có lẽ hiếm ai để ý được một đôi mắt ánh lên một nét đượm buồn của tôi. Rồi tôi cũng đã thấy họ đi chung với nhau, rồi tôi cũng thấy họ nói chuyện thân mật với nhau, chụp ảnh cùng nhau nữa cơ. Tôi thật sự chịu không nổi, nhưng lại không dám nói, chỉ sợ nói ra thì có khả năng sẽ mất luôn thứ tình cảm đặc biệt với cô ấy nên tôi đã nén đau thương và tiếp tục việc học của mình, cho dù năm đó việc học của tôi có phần đã bị chểnh mảng đi đôi chút và đã không có tên trên danh sách top 5 nhưng dường như mọi chuyện trôi qua vẫn nhẹ nhàng hơn cả việc mình đang bị cướp đi người mình thầm thương mến. Tôi thấy mà tôi tức á 😔
🎵 Tôi tìm một góc nhỏ trong lớp vào ngày cuối năm học đó để nghe nhạc, để quên đi hình bóng kia, bởi khi đó tôi đinh ninh trong đầu rằng, chắc là cả hai không có duyên nên dần dần tôi cũng cho qua mọi chuyện và ưu tiên cho việc ôn luyện THPTQG. Nhưng rồi lại cũng chính vào mùa hè năm ấy, mọi thứ đảo chiều theo cái cách mà tôi không ngờ đến…
🏫 Lần ấy, tôi thi chứng chỉ nghề Tin học. Thế là may mắn tôi được xếp ngồi trước mặt crush. Tôi mất 15-20’ làm bài, sau đó tôi chợt quay xuống hỏi nhẹ:
- Ủa, sắp tới sinh nhật bà rồi đúng không???
- Đúng rồi, ông tặng quà cho tôi đi!
- Cái gì? Sao bà không kêu bạn trai bà tặng cho chứ???
- Ông chưa biết chúng tôi chia tay à???
😉 Hả hả??? Lại cái gì nữa đây??? (insert khuôn mặt bất ngờ, buồn bã nhưng có phần giả tạo trong lòng của mình vào đây 😂 - vốn dĩ trước đó khoảng 1-2 tuần tôi loáng thoáng nghe tin họ kết thúc quan hệ từ bạn tôi, nhưng vẫn cứ giả vờ hỏi cho chắc 😂)
(Mọi người nghĩ tôi sẽ cho cái tâm trạng gì vào đây???)
- Thắc mắc nhỏ - tôi thấy hai người nhìn cũng đẹp đôi mà, sao mà chia tay???
- Vốn dĩ chúng tôi có sự khác biệt trong suy nghĩ, và cả hai không thể dung hòa được, nên quyết định chia tay, thế thôi…
🤨 Ơ, tôi mới vừa quên cô ấy mà, sao ông trời lại trêu tôi thế??? Thế này là thế nào??? Muốn tôi sống sao đây??? Trời ơi là trời 😐
🆕 Cuối cùng, tôi quyết định phải reset mọi thứ, bắt đầu cuộc trò chuyện với crush như hai người bạn thân. Cuộc đời thật khốn nạn mà, cứ bắt người ta khổ rồi cho người ta hi vọng lại là sao??? Không hiểu 🤔
✅ Thế đấy, mọi chuyện dở khóc dở cười mà mọi người đang đọc hoàn toàn là sự thật, không hề có chút dàn dựng nào ở đây cả, và hiển nhiên nếu ai mà rơi vào cùng hoàn cảnh như tôi cũng sẽ chẳng biết trở tay thế nào. Bởi cuộc đời là vô thường, đâu ai đoán trước được tương lai sẽ như thế nào, cho nên mình phải luôn sống hết mình với mọi thứ, rồi mình sẽ không phải hối hận vì những gì mình bỏ lỡ.
❌ Nhìn lại tôi khi đó, chắc chắn tôi sẽ phán cho một câu: ĐÂY LÀ NĂM SỐNG SAI NHẤT CỦA CUỘC ĐỜI MÌNH!!! 😂
Phần 3: Những phút giây của cảm xúc
🎆 … Sang năm cuối cấp, mọi thứ vẫn trở nên rất yên bình với tôi và crush của tôi cho đến trước Tết Nguyên đán…
✉ … Tôi bỗng nhận được một tin nhắn lạ từ một cô hậu bối chuyên Sinh, nhờ xử lý dịch thuật tiếng Anh. Thế là tui cũng làm, và bắt đầu tìm hiểu xem người nhờ mình là ai. Thế là hai anh em tám chuyện thật khủng khiếp đến mức tôi lần nào cũng phải sạc điện thoại trong tình trạng không thể chịu nổi khả năng thông báo giật lắc mạnh đến như vậy 😂😂😂. Rồi thì…
🎵 Hôm duyệt văn nghệ Tết, khi tôi đang xem rất kĩ lưỡng từng tiết mục thì bỗng dưng, một cậu hậu bối cùng khối chuyên cầm theo ly nước đem lại và hỏi:
- Anh là Bùi Lê Tuấn Anh (AK23) đúng không???
- Đúng rồi em. Có gì không?
- Có một người bí mật tặng cái này cho anh.
- Ơ hay, cái này là thế nào? Ai tặng chứ? - Tôi ngạc nhiên hỏi
- Anh chỉ cần biết đến hai chữ “Trả ơn” là được.
- Này…
Tôi chợt nhớ, rồi tôi chợt giật mình. Không lẽ là nó?
🍋 Tôi đem ly nước kia vào lớp. Thế là một cô bạn của tôi thấy vậy và nói:
- Nay Tuấn Anh cũng xịn xò quá ta, mua ly nước ở chỗ này luôn…
- Ơ, xin nói thật với mọi người - đây là tặng chứ không phải tôi mua.
😲 Cả lớp tôi sững sờ, và hiển nhiên tin đồn về việc “có người thương thầm” này lan tới cả crush của tôi [TRỜI Ạ 😂]. Phải mất mấy buổi, tôi mới có thể giải thích mọi chuyện cho crush mình. Khổ thật 😂
✅ Một hôm nọ, ngay khi tôi nhận được tin sẽ tổ chức #lovecfs trong #HLK_LNYCamping, cô nhóc này chủ động vào nhắn tin xin tui làm cộng tác, và hỏi rất nhiều thứ về sự kiện này cũng như tiêu chí chọn người yêu của tôi [Ơ, LẠ THẾ 😂]. Thế là tôi hoài nghi, lật ngược vấn đề và phát hiện ra một điều: cô nhóc đã cảm nắng mình. [WOW]
❌ Thế là tôi từ chối khéo, nhưng em ấy cũng chả chịu buông, thế là đã có một lá thư không-muốn-nhắc-lại trong bài “NHỮNG CÁNH THƯ XUÂN” như đã nói được gửi cho tôi. Tôi đọc và lướt qua luôn như muốn nhắc nhở bản thân mình rằng: Mình không thể phản bội cô “bạn” kia của mình được. Và cuối cùng, sau bao nhiêu lần giảng giải cho em ấy hiểu, mọi chuyện cũng kết thúc.
🔛 Nhưng câu chuyện về những cánh thư chưa dừng lại ở đó.
🎁 Trong số mấy lá thư kia, như tôi đã nói, có một lá tỏ tình. Lúc tôi mở ra, đó là một cô chuyên Văn cách mình 1 khóa. [WOW lần 2]. Thế là sáng hôm sau, tôi sử dụng hết “kĩ năng tình báo siêu cấp” của mình, và rồi…
😗 Cô gái kia vào nhắn tin, giới thiệu, làm quen. Tôi khá bất ngờ, nhưng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh, sau đó đặt lên bàn cân để suy nghĩ và đã làm một điều mà trước giờ mình chưa từng nghĩ đến: Chấp nhận quen với cô gái này.
[VỐN DĨ CÓ 2 LÍ DO: Thứ nhất, crush tôi chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới. Thứ hai, tôi chưa có bạn gái, và cô gái kia lại chủ động tìm mình, điều kiện có phần tốt hơn một chút so với ca đầu tiên, ngại gì không thử]
🆙 Cả hai chọn bắt đầu, nhưng rồi cũng chẳng trụ được bao lâu, cô gái kia chủ động ngừng mối quan hệ giữa hai đứa, và hiển nhiên là báo cho tôi biết vụ này, nên tôi cũng thông cảm, và cả hai quay trở lại vạch xuất phát: hai anh em.
👉 Có một vài chi tiết nhỏ nhặt đáng lí tôi không muốn kể đâu, nhưng vì là phần cuối nên tôi quyết định tung hết ra luôn:
-
Trong lúc đi chơi dịp Tết Nguyên đán, có một cô hậu bối chuyên Sinh cách 2 khóa (khác cô đầu tiên) chủ động xin thông tin về tôi, nhưng không may, có người đứng đằng sau vụ này, và bị tôi lật tẩy. Thế là tôi quyết định storm (ép cung) vào messenger người đứng sau, và người này (là một cô gái) phải nhận hành vi này, tôi cho qua.
-
Vụ thứ hai, cũng là vụ tôi bực nhất: Một cô chuyên Tin cách tôi 2 khóa tiếp tục xuất hiện trong câu chuyện này, chủ động vào nhắn tin làm quen. Thế là hai anh em tiến nhanh đến mức quan hệ không thể ngờ, nhưng rồi sau khi gặp nhau ngày cuối năm, cô này trở mặt, không chịu gặp nữa, còn đâm ra ghét tôi ra trò. “OK, anh sẽ xem sự việc này là vết cắt trên tay thôi, giờ đây em sẽ không có cơ hội làm tổn thương anh nữa đâu nhé. Trừ khi em chịu xin lỗi anh thôi, nếu không thì hết, anh không nói gì nữa. ”
🗓 Trở lại câu chuyện ngày cuối năm. Một hôm, cũng vào buổi kiểm tra, một hôm crush của tôi báo hung tin: cô sắp Bắc tiến để học. O…M…G. Tôi vừa mừng vừa tiếc, một mặt vẫn nở nụ cười tỏa nắng trên môi, mặt khác muốn níu giữ cô ấy ở lại miền Nam. Nhưng cô ấy chọn ra đi. Đã đến lúc rồi, không thể trễ nữa…
🍁 Lễ tri ân trưởng thành của Hoàng chuyên năm nay có cả phần #lastcfs nữa, thùng thư lại đặt ở ngay cạnh lớp tôi. Tôi lén lút rút vài 3 lá, viết cho bạn, cho hậu bối, và cho cả crush của tôi nữa. Thế là thư chuyển tới. Cô ấy bất ngờ.
⛔️ Ngày cuối năm, tôi nhắn tin hỏi thăm về lá thư kia, và tôi chính thức xác nhận là chủ nhân của nó. Cô ấy vẫn không tin vào những gì tôi nói, sau đó crush vẫn bình tâm lại và… TỪ CHỐI.
- VÂNG, TỪ CHỐI ĐẤY…
😔 Tôi buồn bã, nhưng đành phải gác lại nỗi buồn kia mà dồn sức ôn thi để quên đi sự thất vọng ấy, quên đi hình bóng ấy để giờ đây tôi đã sẵn sàng để bắt đầu lại mọi thứ…
🔜 Lần cuối cùng hai đứa gặp nhau là ở kì thi THPTQG 2019, và rồi từ đó đến giờ, từ Sài Gòn - TPHCM, tôi vẫn đang nỗ lực không ngừng để thành công, nhưng cũng chả biết ở ngoài kia, cô ấy đang như thế nào, hi vọng mọi thứ sẽ ổn. Thôi thì tôi cũng chỉ còn biết nói một câu: Chúc bạn luôn bình an…