Hồi ký Hoàng chuyên (Mùa 1) - Số 4
-
Bùi Lê Tuấn Anh
- 23 Tháng 02 2020

Tổng hợp các bài viết tháng 2 - 7/2020
- S1
- S2
- S3
Tháng 2: 🌧 HOÀNG CHUYÊN NHỮNG NGÀY MƯA 🌧
🌞 Ở cái xứ Tây Ninh đầy nắng và gió như thế này, chỉ cần một cơn mưa xuất hiện, chắc chắn mọi người đều sẽ cảm thấy bất ngờ. Mỗi cơn mưa như mang trong mình một sứ mệnh, đó là làm dịu đi tâm trạng của tất cả những người chứng kiến. Đối với tôi cũng vậy, nhưng nó chỉ đúng khi nó đến ở Hoàng chuyên…
🏫 3 năm - 2 cơ sở - 1 con người. Có lẽ ông trời đã cho tôi được chứng kiến nhiều cơn mưa ngang qua hơn so với các bạn trong lớp, mà hầu hết là ngắm một mình. Điều đó tạo nên thật nhiều xúc cảm cho chính bản thân mình - một con người sống nội tâm. Nó mang đến những khoảng lặng - những khoảng dừng cần thiết cả về thời gian và không gian để tôi có thể trở nên thật tĩnh tâm, ngẫm lại về những ngày tháng đã qua, những việc mình đã làm, xem xét kỹ lưỡng những quyết định của mình. Những cơn mưa như chứa đựng những lời nhắn nhủ về tương lai với chính tôi - một học sinh chuyên Anh lúc bấy giờ, và đó thật sự là những điều tôi ấn tượng về Hoàng chuyên một lần và mãi mãi - không phải về những ngày nắng, mà là những ngày mưa…
🎋 Mưa ở mỗi cơ sở mỗi khác, nhưng tựu chung một nỗi buồn da diết. Có thể sẽ có nhiều người thích ngắm mưa giống tôi, cũng có tâm trạng như tôi, nhưng chưa chắc họ cũng sẽ có nhiều cảm xúc như cách tôi viết ở đây. Tôi nghĩ vậy…
🖼 Chắc một số người khi lướt qua trang Facebook cá nhân của tôi đều nhớ đến bức ảnh chụp trong #Chạm1619 - Lễ Tri ân Trưởng thành dành cho khóa 23. Lúc đó tôi viết dòng chú thích ảnh chỉ trong 1 buổi sáng. Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người tại sao:
💦 Hôm lễ đó có một cơn mưa. Cơn mưa ấy kéo dài suốt hơn 1 tiếng đồng hồ. Lần đầu tiên và chưa từng có tiền lệ - mưa vào lễ tri ân trưởng thành, cũng là lễ chia tay tuổi học trò. Lúc đó cũng vẫn là tôi, đứng ngắm một mình ở một góc, ngoảnh nhìn sân trường một hồi lâu. Tôi chợt nhớ về ngày đầu mình bước vào Hoàng chuyên, rồi quay trở lại thực tại, cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn - ngăn dòng nước mắt có khả năng lăn dài trên khuôn mặt, làm hỏng cái vẻ ngoài thật đẹp trai của mình trong một buổi lễ vô cùng đặc biệt quan trọng của cuộc đời. Từ thời điểm đó trở đi, mình đã không còn là một học sinh chính thức của Hoàng chuyên, không còn ngày nào cũng gặp mặt đông đủ các thành viên của #HLK_AK23. Có lẽ lúc đó ông trời cũng khóc rất nhiều nên lúc đó mưa to hơn và lâu hơn so với những ngày mưa bình thường. Chắc là vậy…
🍰 THÁNG 3 VÀ NHỮNG NIỀM VUI CÒN DANG DỞ… 🍧
🤔 Chắc ai cũng tự hỏi, “niềm vui dang dở” trong cái tựa đề kia nghĩa là gì. Vâng, trong cái tình cảnh dịch bệnh khiến cho sự kiện đáng lí diễn ra vào ngày cuối tuần này lại không được tổ chức theo kế hoạch 🗓 , tôi xin được kể cho mọi người nghe một câu chuyện 📚 về nó, để cho mọi người có chút cảm nhận riêng.
🍊 #HLK_FoodFes chính là cái tên mà tôi dùng để miêu tả về sự kiện này. Nó diễn ra sau Tết 🎆 , chắc chắn rồi, thường là vào tháng 03 (cho nên tôi thường gọi nó là sự kiện “vỗ béo hậu Tết” 😂). Nhìn cái tên mĩ miều kia, ít ai ngờ được mọi thứ trông thật đơn giản. Nói một cách chính xác hơn, nó giống như kiểu thi MasterChef - Vua đầu bếp kết hợp với kinh doanh theo hình thức của mấy cái food court 🏢 tôi đã đi ở Singapore 🇸🇬 vào tháng 08 năm trước. [Vâng, mọi người không đọc nhầm đâu. Ở Singapore, người ta ngày nào cũng xếp hàng chờ mua đồ ăn mang về dùng đó 😂].
✅ Nhưng FoodFes có một điểm khác biệt mà tôi xin gọi đây là một cuộc chiến khốc liệt theo đúng nghĩa đen: Cuộc chiến về vé 🎟. Đúng với phương châm “Nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết”, hầu hết các bạn sẽ rơi vào hoàn cảnh “tranh giành đã đời, chi tiền đã đời, rồi cuối cùng lại không dùng được vì dạ dày không chịu nổi”. Đồ ăn, đồ uống cái gì cũng khá ổn về mặt thị giác (và một số cả về mặt khẩu vị), vì thế 3 năm cấp 3 tôi luôn có một tôn chỉ: Không bao giờ “vung tay quá trán” 💵 với vé ẩm thực 🎫 . Điều đó phát huy hiệu quả vô cùng, bởi lần nào chọn món, tôi đều chọn trúng hàng tốt. ⛺ Ngoài ra, đi FoodFes là đi tận hưởng cuộc sống, cho nên tôi đi ăn đi uống lần nào cũng phải từ tốn, không thể quá tham ăn, mất hết hình tượng “cao kều, khá ổn về nhan sắc” của mình được. Do đó, hết sức khuyến cáo: dù bạn ăn ở đâu, ăn cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là đừng vứt liêm sỉ của mình ở nhà 🏡 luôn là được 😂.
📝 Vậy rốt cuộc, “Niềm vui dang dở” là thế nào??? Thực ra tôi muốn nói đến các bạn năm cuối cấp 3. Bởi lẽ, sau sự kiện này, họ chỉ còn 🌼 “Lễ tri ân - Trưởng thành” 🌸, và từ đó, họ sẽ có thể không còn tụ hội đông đủ, vui vẻ như ngày trước nữa rồi. Đó chẳng phải gọi là “niềm vui dang dở” hay sao?
🌺 Thời gian luôn là như vậy, trôi nhanh đến kinh khủng. Ấy vậy mà năm nay FoodFes có khả năng sẽ hoãn, hoặc thậm chí là hủy ❌. Nếu điều ở vế sau xảy ra, đó sẽ là một tổn thất vô cùng lớn, bởi nói thẳng ra, sự kiện nào diễn ra sau cùng cũng đều hướng đến một mục tiêu duy nhất là: “Gắn kết các thế hệ lại gần nhau hơn và lan tỏa những giá trị truyền thống”. 🏫 Các bạn năm lớp 10, 11 có thể sẽ chưa hiểu đâu, nhưng nếu các bạn là học sinh cuối cấp, cảm nhận sẽ rất khác. Trống vắng 😕 có thể là từ diễn tả chính xác cảm giác đó. “Cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tàn, và chẳng bao giờ ta có thể gặp lại nhau đông đủ”. 🧠 Lưu giữ kí ức, trân trọng khoảng thời gian quý báu còn lại, đó có thể chính là cách mà các bạn có thể làm vào lúc này để phần nào khỏa lấp cái cảm giác “Trống vắng” mà tôi đã nói ở trên kia.
📆 Rồi sẽ là những bài kiểm tra 1 tiết cuối cùng, bài thi cuối cùng, ngày quẹt thẻ cuối cùng. Rồi trên bảng thông báo của các lớp cũng sẽ có những dòng chữ tuy lạ mà quen, những dòng chữ mà tôi đã từng viết hằng ngày ở #HLK_AK23: “Thi THPTQG còn a ngày, Lễ TATT còn b ngày, Bế khóa còn c ngày”. Năm nay có vẻ sẽ khác, con số các bạn viết thay cho a, b, c kia sẽ lớn hơn tôi một chút. Nhưng dần dần mọi thứ cũng sẽ return [trả về] 0️⃣ nhanh lắm, tin tôi đi, tôi không đùa đâu… 😐
🖼 Bây giờ tôi sẽ đặt hai tấm hình tự chụp ở đây cho các bạn chiêm ngưỡng và cảm nhận. Hy vọng mọi thứ sẽ trở lại bình thường, sự kiện vẫn sẽ diễn ra (có thể muộn hơn), dịch bệnh cũng sẽ sớm qua đi, trả lại những gì gọi là thanh xuân cho tất cả các bạn. Cũng đừng quên bảo vệ bản thân mình thông qua việc rửa tay 🤲 sạch sẽ, đeo khẩu trang 😷 đúng cách, đúng lúc, đúng chỗ và cùng nhau cầu mong cho tương lai tốt đẹp hơn nhé.
Tháng 04 :🌲 THANH XUÂN “CÔ ĐƠN” 🌲
😞 Cô đơn - Một từ ngữ chỉ trạng thái ở một mình, không có một ai ngó qua. Có lẽ đôi lúc trong cuộc sống này, ta sẽ rơi vào trạng thái này, nhưng cũng chỉ là đôi lúc. Còn tôi, tôi ở trạng thái này suốt 3 năm ở Hoàng chuyên 🏫 . Ít bạn thân, cũng không có người yêu [ai yêu tôi đi 😂]. Nhưng một sự thật chắc nhiều người sẽ không biết: Cô đơn cũng có lúc mang đến những trải nghiệm mới cho bản thân và một cái nhìn khác biệt hơn về cuộc sống. Đó là lí do tôi rất thích đi chụp hình 📸 một mình, đặc biệt là chụp ở Hoàng chuyên với mấy đứa hậu bối dễ thương siêu cấp của tôi, cũng là một phần lí do tôi mang đến bài viết 📝 cùng bức ảnh 🖼 này.
📆 Tôi chụp nó vào ngày 18/03/2020, cũng hơn 1 tháng rồi. Vào cái ngày mà người người đều thực hiện các biện pháp phòng ngừa dịch bệnh COVID-19 😷 , tôi lại phải đi vào trường để lấy cái tấm bằng tốt nghiệp 🎓 mà tôi đã phải tốn ba năm học ròng rã cố gắng để có được nó. Và tôi đi một mình, mang theo chiếc điện thoại 📱của mình để ghi lại cái sự đổi thay mà hai tháng (chính xác hơn là hơn 1 năm qua) chưa từng nhìn thấy…
✅ Vâng, cũng nhiều thứ mới thật. Đi trong tâm thế là một cựu học sinh, ghé vào canteen thì không đông đúc lắm (không phải là so với trước dịch mà là so với 1 năm trước), chắc là khác biệt về cái không khí 🍃 rồi. Mọi thứ vẫn ở đó, nhưng người thì vắng bóng hơn nhiều. Nay cũng có cả cái bảng rổ 🏀 dựng thẳng đứng lên luôn, 1 năm trước làm gì có. À, còn nhiều thứ nữa mà chưa được gọi tên hay nhìn thấy…
🖼 Quay lại tấm hình, tại sao tôi đặt tấm hình này ở đây, chọn cái tên cho bài viết là Thanh xuân cô đơn??? Nhìn kỹ thử tấm hình này. Chính xác, một gốc cây lớn đã nằm ở đó, vâng chỉ một gốc cây xanh 🌳 trên một khoảng sân 🏟 rộng lớn lúc trước dùng cho #HLK_LNYCamping2019 🏕 ấy mà [mấy cây xung quanh không tính 😂]. Nó đứng một mình, chịu đựng biết bao sương gió 💨 hay nắng gắt 🌞 mỗi ngày, vẫn vươn cao và tạo ra một sức hút, một sức hút lôi kéo nhiều người đến ngồi tựa vào, đọc một quyển sách, nghỉ ngơi hay đơn giản chỉ là nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Dưới tán cây ấy, có thể có những bông hoa 🌺, được chở che và khoe sắc nhẹ nhàng, khiến lòng người đôi lúc cũng bồi hồi xao xuyến [nói cái này hơi ngôn tình hóa rồi, xin lỗi mọi người 😂]. Tuy vậy, tôi lại nhìn và cảm nhận nó theo một cách khác: cảm nhận của kẻ cô đơn.
📸 Chụp xong bức ảnh này, tôi nhớ lại những năm học ở Hoàng chuyên. Buồn vui có đủ, nhưng tôi cũng hiếm khi cười 😊, mà có cười cũng chỉ là mỉm cười một mình, mà lúc cười nhiều nhất lại là những ngày cuối khóa. Cũng lạ, bình thường ngày chia tay thường sẽ có nhiều nước mắt 💧 lắm mà, sao lại cười, ai đó lại bảo tôi điên đây mà!!! Không phải đâu, tôi mỉm cười, vì tôi muốn che giấu cái cảm xúc thật của mình đấy. Tôi cười, vì tôi tự hào rằng: mình là người Hoàng chuyên, là dân chuyên Anh, được tham gia vào nhiều những hoạt động thật ấn tượng 🏐; được quen thật nhiều những người bạn, những hậu bối dễ thương, tuyệt vời và một điều nữa là: tôi cười vì tôi biết rằng, ở Hoàng chuyên không chỉ có việc học hành 📚, mà ở đó tôi có cả những kỉ niệm đẹp 🌱, những kỉ niệm mà dù cho có trải qua bất kỳ sóng gió 🌬 nào trong cuộc đời, tôi cũng sẽ nhớ về nó, như một cách để khích lệ tinh thần cho mình: Giống như cái cây🌲 trong bức ảnh này, dù cho có phải chịu bao nhiêu nắng mưa gió bão ⛈ thì nó vẫn đứng vững ở đó, tạo nên một nơi để những bông hoa 🌸 có thể một phần nương tựa vào và khoe sắc. Phải sống làm sao để dù cho có đi đâu, làm gì cũng đừng quên cội nguồn, cũng đừng quên rằng những thế hệ sau này của chính chúng ta sẽ dõi theo và học hỏi để trưởng thành hơn.
🍂 Năm học này chắc cũng còn hơi lâu mới kết thúc. Nhưng cũng sớm thôi, khóa 24, khóa sau của tôi cũng sẽ “cất cánh” khỏi Hoàng chuyên 🏫 và bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, nhiều vất vả, lo toan hơn. Nhưng chỉ xin mấy đứa nhớ một vài điều, một vài điều cuối cùng mà anh muốn viết ở đây thôi 🔑: Đừng quên chúng ta là ai. Luôn tự hào về chính mình, nhưng vẫn tôn trọng người khác. Và quan trọng nhất: sống thật tử tế với cuộc đời này. Bởi chắc chắn chúng ta sẽ không có cơ hội thứ hai để sống lại một cuộc đời tử tế nữa đâu, hãy khắc ghi điều này, không đùa đâu…
⏰ TA CÓ HẸN VỚI THÁNG 05 🌧
🎵“Hẹn nhau giữa tháng Năm, khi trời đang nắng hóa cơn mưa đầu mùa…” 🎶
🌺 Vốn dĩ tháng 05 mọi năm là mùa của hoa phượng, của những tiếng ve, của những cơn mưa đầu mùa và là mùa chia tay tuổi học trò. Ấy vậy mà năm nay, có vẻ mọi thứ sẽ rất khác. Dịch bệnh 😷 kéo dài, nói là tệ nhưng thực ra lại giúp các bạn học sinh, đặc biệt là lớp 12 🎓 có thêm thời gian để ở bên nhau. Nghe vậy, tôi lại thấy tiếc cho K23 chúng tôi cũng như các khóa trước, những người đã không còn mang trên mình cái danh là “Học sinh Hoàng chuyên” nữa mà là “Cựu học sinh Hoàng chuyên”… 🏫
📝 Một chữ Cựu, bao ý nghĩa chất chứa. Một chữ Cựu, bao nỗi niềm lưu luyến. Một chữ Cựu, bao câu chuyện vui buồn. Và một chữ Cựu, bao kỉ niệm thanh xuân 🍀. Nói tới đây, có lẽ mọi người sẽ thắc mắc về cái tựa đề của bài viết hôm nay. Tôi sẽ giải thích cho mọi người đây.
📆 Hôm nay là tròn 0️⃣1️⃣ năm kể từ cái ngày mà tôi đã cất bước ra đi để tiếp tục cuộc hành trình viễn chinh của riêng mình. Một năm qua, tôi có được gì: thành công ✅, thất bại ❌, và trải nghiệm 📖. Chỉ có nhiêu đó.
🆕 Tôi sẽ không đi kể lể dài dòng quá để làm gì. Tôi chỉ muốn nói với mọi người, đặc biệt là #HLK_K24 một điều này: Thời gian không chờ đợi một ai. Trân trọng những khoảnh khắc 📸, những phút giây 🕰 còn được bên nhau có lẽ sẽ là những điều tốt nhất mà các bạn có thể làm trong thời gian này. Nhanh lắm 🏃♂️, cho nên đừng tự biến mình thành một kẻ chậm chạp quá độ nhé mấy đứa…
📅 Một năm, nói ngắn cũng không ngắn nhưng nói dài cũng không dài. Có lẽ tôi sẽ dùng từ đủ. Đủ để ta chứng kiến được những sự thay đổi ☑️. Đủ để ta có được những bài học đắt giá 🌱. Đủ để ta hoài niệm về quá khứ, tự tin ở hiện tại và hướng nhanh về tương lai. Để những ngày cuối tháng Năm hằng năm, ta lại ngồi một mình ở một góc phòng hoặc góc phố, nhâm nhi một tách cà phê ☕ , trầm ngâm nhớ lại cái hẹn mà ta đã từng gửi trao cho nhau những ngày cuối cùng trong đời học sinh và cùng nhau phấn đấu, nỗ lực không ngừng để có thể một ngày nào đó, cùng trở về gặp mặt với tư cách của những người thành công từng xuất thân từ Hoàng chuyên, từ căn phòng của #HLK_AK23 này - “căn phòng của những người thành công”… 🏡
Tháng 6: 🌿 THANH XUÂN 2020 💐
📅 Đã bao lâu rồi bạn không ngồi một mình, tĩnh tâm suy nghĩ về những câu chuyện về quá khứ??? 01 ngày, 01 tháng hay lâu hơn???…
📝 Hôm nay tôi sẽ mở đầu bài viết của tháng 06 đầy nắng này bằng từ khoá “THANH XUÂN 2020” và câu hỏi gợi mở kia…
🎯 Định là viết nhiều lắm đó chứ, nhưng mà cảm xúc của mình chỉ cho phép viết theo kiểu ngắt theo từng dòng đầy “quái dị” như thế này mới đau. Thôi, chúng ta bắt đầu…
✅ Ba năm cấp 03 để lại cho bạn những kỉ niệm gì???
🗣 Phải chăng là những giây phút được ngồi tám chuyện, ăn uống cùng bạn bè???
📚 Hay là những khoảnh khắc “vã mồ hôi” để vượt qua những bài kiểm tra, những bài thi căng thẳng???
👁 Hay là những lúc ngoảnh nhìn sân trường ngày có nắng, ta lại bắt gặp bóng hình thân thương của “người ấy” ???
💺 Hay đơn giản chỉ là những ngày bạn chỉ muốn ngồi một mình ở một băng ghế ngay góc hành lang dãy phòng học, nhìn ngắm khoảng sân rộng lớn như hoà cùng một nền trời xanh ngắt không một gợn mây ở trước mặt???…
🏫 Dù bạn là ai, dù bạn ở đâu, một khi đã là người của Hoàng chuyên, tôi luôn khuyên các bạn nên thử trải nghiệm cảm giác “cô đơn có thời hạn” để thử hết những điều mà tôi liệt kê ☑️ ở trên (và hơn thế nữa) càng sớm càng tốt. Bởi, một khi các bạn rời xa ngôi trường này, rất có thể các bạn sẽ có rất ít (hoặc thậm chí là không có cơ hội) để thử một lần chiêm ngưỡng hết những nét đẹp mà chỉ ngôi trường này mới có.
🍂 Đó không chỉ là những vẻ đẹp về mặt hình thức mà còn là những kỉ niệm, những năm tháng mà đến khi các bạn bước sang thời điểm học Đại học 🏢, thời điểm mà những nỗi lo cơm 🍚 áo gạo tiền 💵 hằng ngày bủa vây các bạn, sẽ không còn thời gian 🕰 cũng như tâm trí để hồi tưởng lại đâu.
❌ Còn có một điều tôi nói thế này: Nếu như trong đầu bạn đang có suy nghĩ rằng: “Oh, chỗ này không có cái gì để mà nhớ nhung đâu” thì tôi xin thưa với các bạn điều này: Nếu có một ngày con cháu của các bạn trở thành những “hậu bối chính tông chính gốc” 🍀 của Hoàng chuyên, bạn sẽ kể gì cho tụi nó nghe về ngôi trường mình đã từng theo học vào hàng chục năm trở về trước??? 🤔 Chẳng lẽ lại đi kể những điều tồi tệ??? Cũng ít người dám cả gan làm chuyện đó lắm, làm nhục chí tụi nhỏ lại không nên 😅
😘 Cuối cùng, ngay bây giờ, trước khi kết thúc bài viết siêu “quái dị” này, tôi sẽ dùng những câu văn này để gửi những lời chúc thành công và may mắn đến mấy đứa #HLK_K25 và #HLK_K26 đang chuẩn bị sấp mặt với môn Ngữ văn và (hình như) 1-2 môn gì nữa đó (già rồi nên không nhớ 😂)
🎓 Cũng chúc #HLK_K24 sẽ có những giây phút cuối cùng thật trọn vẹn cùng Hoàng chuyên mà không phải lo nghĩ đến chuyện viết lại hồ sơ nhé 📄 😂
Tháng 7 - 🍃 ƯỚC HẸN MÙA THU 🍁
🕚 Bây giờ là 23:00 ngày Thứ ba, 07/07/2020, cũng khá muộn rồi nhỉ??? Chắc là các bạn khóa 2017-20 cũng khá là mệt mỏi sau nửa ngày đầy cảm xúc cùng Lễ Tri ân Trưởng thành của Hoàng chuyên. Cho nên tôi sẽ đăng bài vào nửa đêm cho bất ngờ, hy vọng là có nhiều người đọc… 😂
🎉 Đã bao lâu rồi các bạn mới được cảm nhận lại không khí của những ngày như thế này??? Không deadlines, không có những đêm dài lắm mộng với những bài tập dài đằng đẳng và cũng không có nhiều cảm xúc như bây giờ…
🏫 Tôi dám cam đoan với các bạn luôn, ít nhất sẽ có khoảng 1/3 số người thuộc khóa 24 đã đọc bài viết này muốn rời khỏi trường càng nhanh càng tốt. Nhưng tôi nghĩ, có nhiều hơn một nửa trong số đó chỉ muốn thoát đi, bởi lẽ họ không muốn lại phải rơi nước mắt vì những kỉ niệm. Vì ở Hoàng chuyên, những kỉ niệm ấy thật tuyệt vời…
📚 Chỉ có ở cấp 3, ở “mái nhà” 368 Trường Chinh và cả “mái nhà cũ” 23 Võ Thị Sáu, chúng ta mới lại được sống trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ, của thanh xuân. Ở nơi ấy, chúng ta không phải quá lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền 💵 . Ở nơi ấy, chúng ta được cháy hết mình trên sân khấu 🎭 những ngày xuân về hay được bay thỏa thích lên thật cao, ra thật xa cùng những đường bóng 🏐 ⚽ , đường cầu 🏸 đầy uy lực trên các sân thi đấu. Ở nơi ấy, chúng ta được ngồi ăn uống thật thỏa thích bên trong canteen, cùng trò chuyện 💬 hoặc hóng drama với đám bạn trong lớp. Hay đơn giản, ở nơi ấy chúng ta có thể có những giây phút được nhắm mắt lại, tựa vào gốc cây xanh🎍và cảm nhận những thanh âm quen thuộc nơi góc phòng học 🎶 hoặc lại hé mở mắt ra, ngoảnh nhìn xuống khoảng sân thật rộng và đẹp kia rồi chờ đợi cái khoảnh khắc mà “người thương thầm trong lòng” (ký hiệu là crush) ❤ đi ngang qua. Tất cả những điều ấy đã rời xa với tôi, nó cũng đang rời xa khóa 24 và hơn hết là sẽ dần rời xa tất cả những khóa sau này…
🎓 “Đi thật xa để trở về”, có lẽ câu hát của Soobin Hoàng Sơn đang trở nên rất đúng với dòng tâm trạng này. Liệu sẽ có bao nhiêu người còn nhớ đến ngôi trường ấy, ngôi trường gắn với rất nhiều tiếng cười 😊 và không ít những giọt nước mắt 😢, mà dù đi xa cũng sẽ trở về, để cùng ngồi lại bên nhau, kể cho nhau nghe về những câu chuyện của thời thanh niên sôi nổi??? Hy vọng nhỏ nhoi của tôi chắc là: càng nhiều càng tốt nhể…
🍂 Gặp nhau là để chia ly, xa nhau là để nhớ nhau cả đời. Có lẽ đây chính là bài học mà cuộc sống này dạy cho chúng ta. Rồi những cuộc vui cũng sẽ có lúc tàn, và chẳng bao giờ ta gặp lại được nhau. 🌿Khoảng thời gian này, tôi sẽ để cho mọi người lắng lại một chút. Để chiêm nghiệm, để suy ngẫm về quá khứ 🔙, để trở nên mạnh mẽ hơn ở hiện tại 🔛và để tự tin hơn hướng đến một tương lai 🔜 tốt đẹp hơn. Chúc tất cả các bạn của #HLK_K24 sẽ có thật nhiều sức khỏe và thành công hơn trong con đường mình đã chọn. 🍀 Chúc các bạn “vượt vũ môn” thắng lợi và xin hẹn một ngày không xa, cả tôi và (có thể là không phải tất cả) các bạn sẽ lại một lần cùng trở về, để cùng tôi nhìn lại xem, liệu những điều tôi đã viết ở trên có đúng hay không sau khi vào Đại học 🏢 nhé…
Sài Gòn, 07/07/2020, vừa viết vừa ngắm nhìn những ánh đèn điện nơi những tòa nhà chọc trời rực sáng chốn nội thành…
🖼 Ảnh chụp lỗi nhưng có kỉ niệm nên để lại đăng 😂
Tháng 2: 🌧 HOÀNG CHUYÊN NHỮNG NGÀY MƯA 🌧
🌞 Ở cái xứ Tây Ninh đầy nắng và gió như thế này, chỉ cần một cơn mưa xuất hiện, chắc chắn mọi người đều sẽ cảm thấy bất ngờ. Mỗi cơn mưa như mang trong mình một sứ mệnh, đó là làm dịu đi tâm trạng của tất cả những người chứng kiến. Đối với tôi cũng vậy, nhưng nó chỉ đúng khi nó đến ở Hoàng chuyên…
🏫 3 năm - 2 cơ sở - 1 con người. Có lẽ ông trời đã cho tôi được chứng kiến nhiều cơn mưa ngang qua hơn so với các bạn trong lớp, mà hầu hết là ngắm một mình. Điều đó tạo nên thật nhiều xúc cảm cho chính bản thân mình - một con người sống nội tâm. Nó mang đến những khoảng lặng - những khoảng dừng cần thiết cả về thời gian và không gian để tôi có thể trở nên thật tĩnh tâm, ngẫm lại về những ngày tháng đã qua, những việc mình đã làm, xem xét kỹ lưỡng những quyết định của mình. Những cơn mưa như chứa đựng những lời nhắn nhủ về tương lai với chính tôi - một học sinh chuyên Anh lúc bấy giờ, và đó thật sự là những điều tôi ấn tượng về Hoàng chuyên một lần và mãi mãi - không phải về những ngày nắng, mà là những ngày mưa…
🎋 Mưa ở mỗi cơ sở mỗi khác, nhưng tựu chung một nỗi buồn da diết. Có thể sẽ có nhiều người thích ngắm mưa giống tôi, cũng có tâm trạng như tôi, nhưng chưa chắc họ cũng sẽ có nhiều cảm xúc như cách tôi viết ở đây. Tôi nghĩ vậy…
🖼 Chắc một số người khi lướt qua trang Facebook cá nhân của tôi đều nhớ đến bức ảnh chụp trong #Chạm1619 - Lễ Tri ân Trưởng thành dành cho khóa 23. Lúc đó tôi viết dòng chú thích ảnh chỉ trong 1 buổi sáng. Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người tại sao:
💦 Hôm lễ đó có một cơn mưa. Cơn mưa ấy kéo dài suốt hơn 1 tiếng đồng hồ. Lần đầu tiên và chưa từng có tiền lệ - mưa vào lễ tri ân trưởng thành, cũng là lễ chia tay tuổi học trò. Lúc đó cũng vẫn là tôi, đứng ngắm một mình ở một góc, ngoảnh nhìn sân trường một hồi lâu. Tôi chợt nhớ về ngày đầu mình bước vào Hoàng chuyên, rồi quay trở lại thực tại, cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn - ngăn dòng nước mắt có khả năng lăn dài trên khuôn mặt, làm hỏng cái vẻ ngoài thật đẹp trai của mình trong một buổi lễ vô cùng đặc biệt quan trọng của cuộc đời. Từ thời điểm đó trở đi, mình đã không còn là một học sinh chính thức của Hoàng chuyên, không còn ngày nào cũng gặp mặt đông đủ các thành viên của #HLK_AK23. Có lẽ lúc đó ông trời cũng khóc rất nhiều nên lúc đó mưa to hơn và lâu hơn so với những ngày mưa bình thường. Chắc là vậy…
🍰 THÁNG 3 VÀ NHỮNG NIỀM VUI CÒN DANG DỞ… 🍧
🤔 Chắc ai cũng tự hỏi, “niềm vui dang dở” trong cái tựa đề kia nghĩa là gì. Vâng, trong cái tình cảnh dịch bệnh khiến cho sự kiện đáng lí diễn ra vào ngày cuối tuần này lại không được tổ chức theo kế hoạch 🗓 , tôi xin được kể cho mọi người nghe một câu chuyện 📚 về nó, để cho mọi người có chút cảm nhận riêng.
🍊 #HLK_FoodFes chính là cái tên mà tôi dùng để miêu tả về sự kiện này. Nó diễn ra sau Tết 🎆 , chắc chắn rồi, thường là vào tháng 03 (cho nên tôi thường gọi nó là sự kiện “vỗ béo hậu Tết” 😂). Nhìn cái tên mĩ miều kia, ít ai ngờ được mọi thứ trông thật đơn giản. Nói một cách chính xác hơn, nó giống như kiểu thi MasterChef - Vua đầu bếp kết hợp với kinh doanh theo hình thức của mấy cái food court 🏢 tôi đã đi ở Singapore 🇸🇬 vào tháng 08 năm trước. [Vâng, mọi người không đọc nhầm đâu. Ở Singapore, người ta ngày nào cũng xếp hàng chờ mua đồ ăn mang về dùng đó 😂].
✅ Nhưng FoodFes có một điểm khác biệt mà tôi xin gọi đây là một cuộc chiến khốc liệt theo đúng nghĩa đen: Cuộc chiến về vé 🎟. Đúng với phương châm “Nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết”, hầu hết các bạn sẽ rơi vào hoàn cảnh “tranh giành đã đời, chi tiền đã đời, rồi cuối cùng lại không dùng được vì dạ dày không chịu nổi”. Đồ ăn, đồ uống cái gì cũng khá ổn về mặt thị giác (và một số cả về mặt khẩu vị), vì thế 3 năm cấp 3 tôi luôn có một tôn chỉ: Không bao giờ “vung tay quá trán” 💵 với vé ẩm thực 🎫 . Điều đó phát huy hiệu quả vô cùng, bởi lần nào chọn món, tôi đều chọn trúng hàng tốt. ⛺ Ngoài ra, đi FoodFes là đi tận hưởng cuộc sống, cho nên tôi đi ăn đi uống lần nào cũng phải từ tốn, không thể quá tham ăn, mất hết hình tượng “cao kều, khá ổn về nhan sắc” của mình được. Do đó, hết sức khuyến cáo: dù bạn ăn ở đâu, ăn cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là đừng vứt liêm sỉ của mình ở nhà 🏡 luôn là được 😂.
📝 Vậy rốt cuộc, “Niềm vui dang dở” là thế nào??? Thực ra tôi muốn nói đến các bạn năm cuối cấp 3. Bởi lẽ, sau sự kiện này, họ chỉ còn 🌼 “Lễ tri ân - Trưởng thành” 🌸, và từ đó, họ sẽ có thể không còn tụ hội đông đủ, vui vẻ như ngày trước nữa rồi. Đó chẳng phải gọi là “niềm vui dang dở” hay sao?
🌺 Thời gian luôn là như vậy, trôi nhanh đến kinh khủng. Ấy vậy mà năm nay FoodFes có khả năng sẽ hoãn, hoặc thậm chí là hủy ❌. Nếu điều ở vế sau xảy ra, đó sẽ là một tổn thất vô cùng lớn, bởi nói thẳng ra, sự kiện nào diễn ra sau cùng cũng đều hướng đến một mục tiêu duy nhất là: “Gắn kết các thế hệ lại gần nhau hơn và lan tỏa những giá trị truyền thống”. 🏫 Các bạn năm lớp 10, 11 có thể sẽ chưa hiểu đâu, nhưng nếu các bạn là học sinh cuối cấp, cảm nhận sẽ rất khác. Trống vắng 😕 có thể là từ diễn tả chính xác cảm giác đó. “Cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tàn, và chẳng bao giờ ta có thể gặp lại nhau đông đủ”. 🧠 Lưu giữ kí ức, trân trọng khoảng thời gian quý báu còn lại, đó có thể chính là cách mà các bạn có thể làm vào lúc này để phần nào khỏa lấp cái cảm giác “Trống vắng” mà tôi đã nói ở trên kia.
📆 Rồi sẽ là những bài kiểm tra 1 tiết cuối cùng, bài thi cuối cùng, ngày quẹt thẻ cuối cùng. Rồi trên bảng thông báo của các lớp cũng sẽ có những dòng chữ tuy lạ mà quen, những dòng chữ mà tôi đã từng viết hằng ngày ở #HLK_AK23: “Thi THPTQG còn a ngày, Lễ TATT còn b ngày, Bế khóa còn c ngày”. Năm nay có vẻ sẽ khác, con số các bạn viết thay cho a, b, c kia sẽ lớn hơn tôi một chút. Nhưng dần dần mọi thứ cũng sẽ return [trả về] 0️⃣ nhanh lắm, tin tôi đi, tôi không đùa đâu… 😐
🖼 Bây giờ tôi sẽ đặt hai tấm hình tự chụp ở đây cho các bạn chiêm ngưỡng và cảm nhận. Hy vọng mọi thứ sẽ trở lại bình thường, sự kiện vẫn sẽ diễn ra (có thể muộn hơn), dịch bệnh cũng sẽ sớm qua đi, trả lại những gì gọi là thanh xuân cho tất cả các bạn. Cũng đừng quên bảo vệ bản thân mình thông qua việc rửa tay 🤲 sạch sẽ, đeo khẩu trang 😷 đúng cách, đúng lúc, đúng chỗ và cùng nhau cầu mong cho tương lai tốt đẹp hơn nhé.
Tháng 04 :🌲 THANH XUÂN “CÔ ĐƠN” 🌲
😞 Cô đơn - Một từ ngữ chỉ trạng thái ở một mình, không có một ai ngó qua. Có lẽ đôi lúc trong cuộc sống này, ta sẽ rơi vào trạng thái này, nhưng cũng chỉ là đôi lúc. Còn tôi, tôi ở trạng thái này suốt 3 năm ở Hoàng chuyên 🏫 . Ít bạn thân, cũng không có người yêu [ai yêu tôi đi 😂]. Nhưng một sự thật chắc nhiều người sẽ không biết: Cô đơn cũng có lúc mang đến những trải nghiệm mới cho bản thân và một cái nhìn khác biệt hơn về cuộc sống. Đó là lí do tôi rất thích đi chụp hình 📸 một mình, đặc biệt là chụp ở Hoàng chuyên với mấy đứa hậu bối dễ thương siêu cấp của tôi, cũng là một phần lí do tôi mang đến bài viết 📝 cùng bức ảnh 🖼 này.
📆 Tôi chụp nó vào ngày 18/03/2020, cũng hơn 1 tháng rồi. Vào cái ngày mà người người đều thực hiện các biện pháp phòng ngừa dịch bệnh COVID-19 😷 , tôi lại phải đi vào trường để lấy cái tấm bằng tốt nghiệp 🎓 mà tôi đã phải tốn ba năm học ròng rã cố gắng để có được nó. Và tôi đi một mình, mang theo chiếc điện thoại 📱của mình để ghi lại cái sự đổi thay mà hai tháng (chính xác hơn là hơn 1 năm qua) chưa từng nhìn thấy…
✅ Vâng, cũng nhiều thứ mới thật. Đi trong tâm thế là một cựu học sinh, ghé vào canteen thì không đông đúc lắm (không phải là so với trước dịch mà là so với 1 năm trước), chắc là khác biệt về cái không khí 🍃 rồi. Mọi thứ vẫn ở đó, nhưng người thì vắng bóng hơn nhiều. Nay cũng có cả cái bảng rổ 🏀 dựng thẳng đứng lên luôn, 1 năm trước làm gì có. À, còn nhiều thứ nữa mà chưa được gọi tên hay nhìn thấy…
🖼 Quay lại tấm hình, tại sao tôi đặt tấm hình này ở đây, chọn cái tên cho bài viết là Thanh xuân cô đơn??? Nhìn kỹ thử tấm hình này. Chính xác, một gốc cây lớn đã nằm ở đó, vâng chỉ một gốc cây xanh 🌳 trên một khoảng sân 🏟 rộng lớn lúc trước dùng cho #HLK_LNYCamping2019 🏕 ấy mà [mấy cây xung quanh không tính 😂]. Nó đứng một mình, chịu đựng biết bao sương gió 💨 hay nắng gắt 🌞 mỗi ngày, vẫn vươn cao và tạo ra một sức hút, một sức hút lôi kéo nhiều người đến ngồi tựa vào, đọc một quyển sách, nghỉ ngơi hay đơn giản chỉ là nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Dưới tán cây ấy, có thể có những bông hoa 🌺, được chở che và khoe sắc nhẹ nhàng, khiến lòng người đôi lúc cũng bồi hồi xao xuyến [nói cái này hơi ngôn tình hóa rồi, xin lỗi mọi người 😂]. Tuy vậy, tôi lại nhìn và cảm nhận nó theo một cách khác: cảm nhận của kẻ cô đơn.
📸 Chụp xong bức ảnh này, tôi nhớ lại những năm học ở Hoàng chuyên. Buồn vui có đủ, nhưng tôi cũng hiếm khi cười 😊, mà có cười cũng chỉ là mỉm cười một mình, mà lúc cười nhiều nhất lại là những ngày cuối khóa. Cũng lạ, bình thường ngày chia tay thường sẽ có nhiều nước mắt 💧 lắm mà, sao lại cười, ai đó lại bảo tôi điên đây mà!!! Không phải đâu, tôi mỉm cười, vì tôi muốn che giấu cái cảm xúc thật của mình đấy. Tôi cười, vì tôi tự hào rằng: mình là người Hoàng chuyên, là dân chuyên Anh, được tham gia vào nhiều những hoạt động thật ấn tượng 🏐; được quen thật nhiều những người bạn, những hậu bối dễ thương, tuyệt vời và một điều nữa là: tôi cười vì tôi biết rằng, ở Hoàng chuyên không chỉ có việc học hành 📚, mà ở đó tôi có cả những kỉ niệm đẹp 🌱, những kỉ niệm mà dù cho có trải qua bất kỳ sóng gió 🌬 nào trong cuộc đời, tôi cũng sẽ nhớ về nó, như một cách để khích lệ tinh thần cho mình: Giống như cái cây🌲 trong bức ảnh này, dù cho có phải chịu bao nhiêu nắng mưa gió bão ⛈ thì nó vẫn đứng vững ở đó, tạo nên một nơi để những bông hoa 🌸 có thể một phần nương tựa vào và khoe sắc. Phải sống làm sao để dù cho có đi đâu, làm gì cũng đừng quên cội nguồn, cũng đừng quên rằng những thế hệ sau này của chính chúng ta sẽ dõi theo và học hỏi để trưởng thành hơn.
🍂 Năm học này chắc cũng còn hơi lâu mới kết thúc. Nhưng cũng sớm thôi, khóa 24, khóa sau của tôi cũng sẽ “cất cánh” khỏi Hoàng chuyên 🏫 và bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, nhiều vất vả, lo toan hơn. Nhưng chỉ xin mấy đứa nhớ một vài điều, một vài điều cuối cùng mà anh muốn viết ở đây thôi 🔑: Đừng quên chúng ta là ai. Luôn tự hào về chính mình, nhưng vẫn tôn trọng người khác. Và quan trọng nhất: sống thật tử tế với cuộc đời này. Bởi chắc chắn chúng ta sẽ không có cơ hội thứ hai để sống lại một cuộc đời tử tế nữa đâu, hãy khắc ghi điều này, không đùa đâu…
⏰ TA CÓ HẸN VỚI THÁNG 05 🌧
🎵“Hẹn nhau giữa tháng Năm, khi trời đang nắng hóa cơn mưa đầu mùa…” 🎶
🌺 Vốn dĩ tháng 05 mọi năm là mùa của hoa phượng, của những tiếng ve, của những cơn mưa đầu mùa và là mùa chia tay tuổi học trò. Ấy vậy mà năm nay, có vẻ mọi thứ sẽ rất khác. Dịch bệnh 😷 kéo dài, nói là tệ nhưng thực ra lại giúp các bạn học sinh, đặc biệt là lớp 12 🎓 có thêm thời gian để ở bên nhau. Nghe vậy, tôi lại thấy tiếc cho K23 chúng tôi cũng như các khóa trước, những người đã không còn mang trên mình cái danh là “Học sinh Hoàng chuyên” nữa mà là “Cựu học sinh Hoàng chuyên”… 🏫
📝 Một chữ Cựu, bao ý nghĩa chất chứa. Một chữ Cựu, bao nỗi niềm lưu luyến. Một chữ Cựu, bao câu chuyện vui buồn. Và một chữ Cựu, bao kỉ niệm thanh xuân 🍀. Nói tới đây, có lẽ mọi người sẽ thắc mắc về cái tựa đề của bài viết hôm nay. Tôi sẽ giải thích cho mọi người đây.
📆 Hôm nay là tròn 0️⃣1️⃣ năm kể từ cái ngày mà tôi đã cất bước ra đi để tiếp tục cuộc hành trình viễn chinh của riêng mình. Một năm qua, tôi có được gì: thành công ✅, thất bại ❌, và trải nghiệm 📖. Chỉ có nhiêu đó.
🆕 Tôi sẽ không đi kể lể dài dòng quá để làm gì. Tôi chỉ muốn nói với mọi người, đặc biệt là #HLK_K24 một điều này: Thời gian không chờ đợi một ai. Trân trọng những khoảnh khắc 📸, những phút giây 🕰 còn được bên nhau có lẽ sẽ là những điều tốt nhất mà các bạn có thể làm trong thời gian này. Nhanh lắm 🏃♂️, cho nên đừng tự biến mình thành một kẻ chậm chạp quá độ nhé mấy đứa…
📅 Một năm, nói ngắn cũng không ngắn nhưng nói dài cũng không dài. Có lẽ tôi sẽ dùng từ đủ. Đủ để ta chứng kiến được những sự thay đổi ☑️. Đủ để ta có được những bài học đắt giá 🌱. Đủ để ta hoài niệm về quá khứ, tự tin ở hiện tại và hướng nhanh về tương lai. Để những ngày cuối tháng Năm hằng năm, ta lại ngồi một mình ở một góc phòng hoặc góc phố, nhâm nhi một tách cà phê ☕ , trầm ngâm nhớ lại cái hẹn mà ta đã từng gửi trao cho nhau những ngày cuối cùng trong đời học sinh và cùng nhau phấn đấu, nỗ lực không ngừng để có thể một ngày nào đó, cùng trở về gặp mặt với tư cách của những người thành công từng xuất thân từ Hoàng chuyên, từ căn phòng của #HLK_AK23 này - “căn phòng của những người thành công”… 🏡
Tháng 6: 🌿 THANH XUÂN 2020 💐
📅 Đã bao lâu rồi bạn không ngồi một mình, tĩnh tâm suy nghĩ về những câu chuyện về quá khứ??? 01 ngày, 01 tháng hay lâu hơn???…
📝 Hôm nay tôi sẽ mở đầu bài viết của tháng 06 đầy nắng này bằng từ khoá “THANH XUÂN 2020” và câu hỏi gợi mở kia…
🎯 Định là viết nhiều lắm đó chứ, nhưng mà cảm xúc của mình chỉ cho phép viết theo kiểu ngắt theo từng dòng đầy “quái dị” như thế này mới đau. Thôi, chúng ta bắt đầu…
✅ Ba năm cấp 03 để lại cho bạn những kỉ niệm gì???
🗣 Phải chăng là những giây phút được ngồi tám chuyện, ăn uống cùng bạn bè???
📚 Hay là những khoảnh khắc “vã mồ hôi” để vượt qua những bài kiểm tra, những bài thi căng thẳng???
👁 Hay là những lúc ngoảnh nhìn sân trường ngày có nắng, ta lại bắt gặp bóng hình thân thương của “người ấy” ???
💺 Hay đơn giản chỉ là những ngày bạn chỉ muốn ngồi một mình ở một băng ghế ngay góc hành lang dãy phòng học, nhìn ngắm khoảng sân rộng lớn như hoà cùng một nền trời xanh ngắt không một gợn mây ở trước mặt???…
🏫 Dù bạn là ai, dù bạn ở đâu, một khi đã là người của Hoàng chuyên, tôi luôn khuyên các bạn nên thử trải nghiệm cảm giác “cô đơn có thời hạn” để thử hết những điều mà tôi liệt kê ☑️ ở trên (và hơn thế nữa) càng sớm càng tốt. Bởi, một khi các bạn rời xa ngôi trường này, rất có thể các bạn sẽ có rất ít (hoặc thậm chí là không có cơ hội) để thử một lần chiêm ngưỡng hết những nét đẹp mà chỉ ngôi trường này mới có.
🍂 Đó không chỉ là những vẻ đẹp về mặt hình thức mà còn là những kỉ niệm, những năm tháng mà đến khi các bạn bước sang thời điểm học Đại học 🏢, thời điểm mà những nỗi lo cơm 🍚 áo gạo tiền 💵 hằng ngày bủa vây các bạn, sẽ không còn thời gian 🕰 cũng như tâm trí để hồi tưởng lại đâu.
❌ Còn có một điều tôi nói thế này: Nếu như trong đầu bạn đang có suy nghĩ rằng: “Oh, chỗ này không có cái gì để mà nhớ nhung đâu” thì tôi xin thưa với các bạn điều này: Nếu có một ngày con cháu của các bạn trở thành những “hậu bối chính tông chính gốc” 🍀 của Hoàng chuyên, bạn sẽ kể gì cho tụi nó nghe về ngôi trường mình đã từng theo học vào hàng chục năm trở về trước??? 🤔 Chẳng lẽ lại đi kể những điều tồi tệ??? Cũng ít người dám cả gan làm chuyện đó lắm, làm nhục chí tụi nhỏ lại không nên 😅
😘 Cuối cùng, ngay bây giờ, trước khi kết thúc bài viết siêu “quái dị” này, tôi sẽ dùng những câu văn này để gửi những lời chúc thành công và may mắn đến mấy đứa #HLK_K25 và #HLK_K26 đang chuẩn bị sấp mặt với môn Ngữ văn và (hình như) 1-2 môn gì nữa đó (già rồi nên không nhớ 😂)
🎓 Cũng chúc #HLK_K24 sẽ có những giây phút cuối cùng thật trọn vẹn cùng Hoàng chuyên mà không phải lo nghĩ đến chuyện viết lại hồ sơ nhé 📄 😂
Tháng 7 - 🍃 ƯỚC HẸN MÙA THU 🍁
🕚 Bây giờ là 23:00 ngày Thứ ba, 07/07/2020, cũng khá muộn rồi nhỉ??? Chắc là các bạn khóa 2017-20 cũng khá là mệt mỏi sau nửa ngày đầy cảm xúc cùng Lễ Tri ân Trưởng thành của Hoàng chuyên. Cho nên tôi sẽ đăng bài vào nửa đêm cho bất ngờ, hy vọng là có nhiều người đọc… 😂
🎉 Đã bao lâu rồi các bạn mới được cảm nhận lại không khí của những ngày như thế này??? Không deadlines, không có những đêm dài lắm mộng với những bài tập dài đằng đẳng và cũng không có nhiều cảm xúc như bây giờ…
🏫 Tôi dám cam đoan với các bạn luôn, ít nhất sẽ có khoảng 1/3 số người thuộc khóa 24 đã đọc bài viết này muốn rời khỏi trường càng nhanh càng tốt. Nhưng tôi nghĩ, có nhiều hơn một nửa trong số đó chỉ muốn thoát đi, bởi lẽ họ không muốn lại phải rơi nước mắt vì những kỉ niệm. Vì ở Hoàng chuyên, những kỉ niệm ấy thật tuyệt vời…
📚 Chỉ có ở cấp 3, ở “mái nhà” 368 Trường Chinh và cả “mái nhà cũ” 23 Võ Thị Sáu, chúng ta mới lại được sống trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ, của thanh xuân. Ở nơi ấy, chúng ta không phải quá lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền 💵 . Ở nơi ấy, chúng ta được cháy hết mình trên sân khấu 🎭 những ngày xuân về hay được bay thỏa thích lên thật cao, ra thật xa cùng những đường bóng 🏐 ⚽ , đường cầu 🏸 đầy uy lực trên các sân thi đấu. Ở nơi ấy, chúng ta được ngồi ăn uống thật thỏa thích bên trong canteen, cùng trò chuyện 💬 hoặc hóng drama với đám bạn trong lớp. Hay đơn giản, ở nơi ấy chúng ta có thể có những giây phút được nhắm mắt lại, tựa vào gốc cây xanh🎍và cảm nhận những thanh âm quen thuộc nơi góc phòng học 🎶 hoặc lại hé mở mắt ra, ngoảnh nhìn xuống khoảng sân thật rộng và đẹp kia rồi chờ đợi cái khoảnh khắc mà “người thương thầm trong lòng” (ký hiệu là crush) ❤ đi ngang qua. Tất cả những điều ấy đã rời xa với tôi, nó cũng đang rời xa khóa 24 và hơn hết là sẽ dần rời xa tất cả những khóa sau này…
🎓 “Đi thật xa để trở về”, có lẽ câu hát của Soobin Hoàng Sơn đang trở nên rất đúng với dòng tâm trạng này. Liệu sẽ có bao nhiêu người còn nhớ đến ngôi trường ấy, ngôi trường gắn với rất nhiều tiếng cười 😊 và không ít những giọt nước mắt 😢, mà dù đi xa cũng sẽ trở về, để cùng ngồi lại bên nhau, kể cho nhau nghe về những câu chuyện của thời thanh niên sôi nổi??? Hy vọng nhỏ nhoi của tôi chắc là: càng nhiều càng tốt nhể…
🍂 Gặp nhau là để chia ly, xa nhau là để nhớ nhau cả đời. Có lẽ đây chính là bài học mà cuộc sống này dạy cho chúng ta. Rồi những cuộc vui cũng sẽ có lúc tàn, và chẳng bao giờ ta gặp lại được nhau. 🌿Khoảng thời gian này, tôi sẽ để cho mọi người lắng lại một chút. Để chiêm nghiệm, để suy ngẫm về quá khứ 🔙, để trở nên mạnh mẽ hơn ở hiện tại 🔛và để tự tin hơn hướng đến một tương lai 🔜 tốt đẹp hơn. Chúc tất cả các bạn của #HLK_K24 sẽ có thật nhiều sức khỏe và thành công hơn trong con đường mình đã chọn. 🍀 Chúc các bạn “vượt vũ môn” thắng lợi và xin hẹn một ngày không xa, cả tôi và (có thể là không phải tất cả) các bạn sẽ lại một lần cùng trở về, để cùng tôi nhìn lại xem, liệu những điều tôi đã viết ở trên có đúng hay không sau khi vào Đại học 🏢 nhé…
Sài Gòn, 07/07/2020, vừa viết vừa ngắm nhìn những ánh đèn điện nơi những tòa nhà chọc trời rực sáng chốn nội thành…
🖼 Ảnh chụp lỗi nhưng có kỉ niệm nên để lại đăng 😂