Hồi ký Hoàng chuyên (Mùa 2) - Số 1
-
Bùi Lê Tuấn Anh
Trần Thụy Bình An
- 08 Tháng 08 2022

Kính chào quý vị độc giả, như vậy là sau 2 năm gián đoạn, cuối cùng Hồi ký Hoàng chuyên - series bài được mong chờ nhất đã chính thức quay trở lại, với diện mạo mới, gương mặt mới, câu chuyện mới và những cảm xúc mới. Tất cả đã sẵn sàng. Hãy cùng nhau sống lại những miền ký ức với The Collab Team nhé!
- Kỳ 1
- Kỳ 2
- Kỳ 3
Kỳ 1: 🏫 NGÀY CHÚNG TA GẶP NHAU
Nguồn: Khuyết danh - VK27
Để tôi kể quý vị nghe một câu chuyện…
Chuyện 3 năm trước…
Hoàng chuyên đối với tôi - một chàng trai chuyên Anh nhưng đam mê Công nghệ thông tin, là một Hoàng chuyên mang đậm dấu ấn thời gian, sự chuyển giao và những khoảnh khắc đi cùng năm tháng…
Trải qua suốt 2 năm cả thế giới hứng chịu những ảnh hưởng nặng nề bởi dịch bệnh COVID-19, mọi thứ dần dần thay đổi. Cùng với guồng quay của công việc và học tập, tôi cũng có ít thời gian hơn để ghé thăm trường. Tôi cũng thường xuyên ghé qua Facebook để ngắm Hoàng chuyên bây giờ thông qua những hình ảnh được chia sẻ bởi những thế hệ tiếp theo.
Và rồi, tôi cũng dần dần cảm nhận được một điều: Hoàng chuyên cũng đã thật sự thay đổi. Thay đổi một cách quá nhanh, nhanh đến mức tôi không còn nhận ra nơi mà ngày xưa đã từng là một phần thanh xuân của mình. Tôi chợt lặng đi và rồi nước mắt lại lăn dài… Cũng may mắn cho tôi, khi trong 3 năm xa “thanh xuân” đó, tôi làm quen được với một đứa em dưới mình tận 3 khóa - đủ nhỏ để có thể gọi mình bằng chú (tại tôi có đứa cháu cũng cỡ tuổi đó) nhưng lại đủ lớn để có thể gọi mình bằng anh.
“Ủa rồi người ta gọi cậu bằng CHÚ hay ANH?” - “Thế gọi bằng “ANH CHÚ” có được không???” 😂
Nói chứ, đứa em thân thiết này của tôi cũng có rất nhiều kỷ niệm về Hoàng chuyên trong suốt 3 năm qua, và bạn ấy đang rất sẵn sàng để viết tiếp những dòng tâm sự của mình về “thanh xuân” của mình. Nên thôi, tôi sẽ “xuyên không thời gian” để quay về thời điểm hiện tại, và giao lại quyển Hồi ký này cho đứa em viết tiếp. Sẽ có rất nhiều bất ngờ dành tặng quý độc giả, hãy đọc tiếp phần dưới nhé.
Chuyện 3 năm sau…
Bạn của tôi ơi, chẳng biết bạn còn nhớ không?
Về ngày đầu tiên của chúng ta…
Mùa hạ năm ấy, dưới ánh nắng gắt đổ lửa vẫn có những bông hoa rực rỡ và tươi xinh nhất ở tuổi mười lăm. Ngày biết được danh sách trúng tuyển chính thức, trên mỗi gương mặt trẻ thơ đều ánh lên nụ cười hân hoan vui mừng, hoặc là những giọt nước mắt xúc động lăn dài.
Mối nhân duyên giữa bạn và tôi, giữa chúng ta - những con người cùng chung một mái nhà Hoàng chuyên - chính thức nảy nở kể từ ngày đầu tiên đặt chân đến với cuộc sống của một học sinh cấp Ba. 🙌
Chẳng biết trước ngày nhận lớp bạn có cùng cảm giác với tôi không? Vẻ hồi hộp xen lẫn niềm háo hức, nôn nao, không biết những chiến hữu ba năm sắp tới của mình là ai nhỉ… 😳
Ngày ấy, chúng ta như đàn nai con bỡ ngỡ trước khuôn viên rộng lớn và tráng lệ của ngôi trường, trước không gian khoáng đãng của phòng học, trước những gương mặt lạ lẫm mới mẻ. Giây phút đầu tiên là những con người xa lạ, nhưng chỉ ít phút sau chúng ta liền được đưa vào danh sách bạn bè của nhau. Những câu chào hỏi làm quen, những câu chuyện đời thường nho nhỏ đã gắn kết chúng ta lại dễ dàng như thế đấy. Có lẽ một cuộc sống không vướng bận, không chất chồng gánh nặng đã nới rộng thời gian để những đứa trẻ được xích lại gần nhau hơn, gắn bó với nhau hơn…
Tôi đến với Nguồn 1 Khóa 26 như một cái duyên rất lớn, một cái duyên thật khó thể bắt gặp lại lần thứ hai. Cho đến hiện tại, chưa bao giờ tôi cảm thấy hối hận vì mối nhân duyên này. Ngày đầu tiên đến trường, tôi giương đôi mắt ngơ ngác vừa đi tìm lớp học của mình, vừa ngắm nhìn dáng vẻ diễm lệ của mái trường. Phải rồi, Hoàng chuyên lộng lẫy như thế kia mà! Nhưng điểm thu hút tôi nhiều hơn là về con người ở Hoàng Lê Kha. Tôi tò mò về danh tính của những cái tên ưu tú trên danh sách lớp hơn nhiều. Quen thuộc có, lạ lẫm có, và điểm chung của chúng ta là những đứa trẻ có thực lực nổi trội, một chút may mắn cùng với hoài bão lớn lao. Nhớ mặt quen tên hết thảy bốn mươi bốn con người trong lớp ngay trong buổi đầu tiên thì chắc chắn chưa thể rồi nhỉ? Một buổi, hai buổi, ba buổi, nhiều buổi học trôi qua,… dần dà mỗi cái tên đã in hằn trong trí nhớ của tôi.
Người đầu tiên dìu dắt lớp chúng tôi là thầy Hiếu - giáo viên bộ môn Thể dục của trường. Bề ngoài trông thầy thật nghiêm nghị, nhưng sâu thẳm bên trong là một người thầy, một người cha thứ hai ấm áp và luôn ân cần quan tâm học trò của mình. Thật tiếc rằng thầy chỉ đồng hành cùng chúng tôi trong một năm học mà thôi. Buổi sinh hoạt đầu tiên với thầy trôi qua một cách nhẹ nhàng, thuận lợi, đồng thời tăng thêm sự tin tưởng ở tôi dành cho người thầy chủ nhiệm ấy.
Kỷ niệm ngày đầu ở Hoàng chuyên của tôi không quá nổi bật, nhưng nó thấm đẫm chuỗi cảm xúc non nớt, trong trẻo như một tờ giấy trắng của một đứa trẻ mới mười lăm.
Vậy còn cảm nhận của bạn như thế nào nhỉ? Cùng ngồi xuống đây và kể tôi nghe nhé… 😊
Kỳ 2: 🌻 MÙA KHAI GIẢNG BỪNG NỞ
Này, bạn của tôi ơi…
Chẳng biết sáng hôm ấy, bạn có chợt giật mình thức giấc vì hôm nay là ngày khai giảng giống tôi không?
Nguồn: Thầy Ngô Trường Chinh - Giáo viên
Tôi lại nhớ đến dòng văn đầy xúc cảm của nhà văn Thanh Tịnh mỗi mùa khai giảng về:
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mênh mang của buổi tựu trường…
Tôi đi học - Thanh Tịnh
Có lẽ bất cứ ai trong tất cả chúng ta cũng cùng chung mạch cảm xúc giống như Thanh Tịnh khi dòng kí ức về một thời áo trắng lại mon men ùa về. Và bao giờ cũng thế, mùa khai giảng luôn có sức lay động mạnh mẽ, chạm đến cả những trái tim sắt thép nhất…
Năm nay, tôi vẫn được dự lễ khai giảng… nhưng với cương vị là một vị khách quen mặt, không còn với cương vị là một học sinh nữa rồi. Tôi đã chính thức từ giã một thời áo trắng ngây ngô để tiếp tục chắp cánh cho hoài bão, cho dự định của bản thân. Lặng lẽ ngắm nhìn các em nhỏ “check-in”, lưu lại vô số kỷ niệm lung linh dưới mái trường, lòng tôi lại bồi hồi mãi chẳng nguôi ngoai. Đôi mắt tôi đã ngấn lệ tự bao giờ, tôi cũng chẳng buồn lau đi.
Mùa khai giảng của khóa chúng tôi đã từng là mùa khai giảng đặc biệt nhất trong lịch sử. Vậy nó “đặc biệt” như thế nào? Chúng tôi đã từng ngậm ngùi chào tạm biệt mùa khai giảng cuối cấp bởi dịch bệnh vẫn còn hoành hành. Chúng tôi đã từng đón lễ khai giảng online vỏn vẹn mười lăm phút ngắn ngủi. Thời điểm cuối cấp chẳng còn được bên nhau bao lâu nữa, thế nên điều này đã trở thành một nỗi nuối tiếc lớn đối với tôi. Dẫu bây giờ cuộc sống đã quay trở về thường nhật, học sinh đã có thể dự lễ khai giảng trực tiếp, nhưng tôi thì không thể nữa rồi. Tôi mãi mãi không thể trở về được nữa.
Vì vậy hôm nay ta cùng ngồi xuống ôn lại kỷ niệm mùa khai giảng cấp Ba nhé!
Đối với tôi, năm lớp mười là năm duy nhất có một mùa khai giảng trọn vẹn và suôn sẻ. Khi ấy, một đứa trẻ chân ướt chân ráo chỉ vừa đặt chân đến trường được ít hôm như tôi đã mang tất cả những cảm xúc trong trẻo, thơ ngây như một tờ giấy trắng tinh đợi chờ được viết lên những dòng kỷ niệm thanh xuân không bao giờ phai nhòa. Tôi được trải qua khá nhiều “lần đầu tiên” ở buổi hôm đấy. Là lần đầu tiên tôi trở thành một cô nữ sinh duyên dáng, thục nữ trong tà áo dài trắng thướt tha. Là lần đầu tiên tôi ngồi dự lễ ở một môi trường mới, những con người mới. Là lần đầu tiên nên tôi bỡ ngỡ rất nhiều, song cũng tràn ngập niềm vui phơi phới. Dẫu sau đó tôi phải tiếp tục những tiết học dang dở, thế nhưng trong chín mươi phút được đặt xúc cảm trong buổi lễ ngày hôm ấy đã khắc sâu vào trong nhận thức của đứa trẻ tuổi mười lăm rằng: “Nhất định ba năm ở Hoàng Lê Kha phải học thật tốt!”
Đến năm lớp mười một, khi dịch bệnh COVID-19 tạm thời lắng xuống một thời gian, may mắn buổi khai giảng vẫn được tiến hành diễn ra nhưng chỉ có các em lớp mười mới được xuống sân dự lễ thôi, còn các anh chị sẽ dự lễ ngay trong lớp học. Vậy là tôi đã lên hàng tiền bối rồi đấy! Sau buổi lễ, chúng tôi không phải tiếp tục học trên lớp nên đã lưu lại vô vàn bức ảnh kỷ niệm cùng với những gương mặt thân quen.
Buồn nhất vẫn là mùa khai giảng vào năm cuối cấp. Như tôi đã chia sẻ ở trên, chúng tôi chào đón qua màn hình trực tuyến nên bao cảm xúc hân hoan cũng chẳng có lấy một chút. Nhưng biết làm sao hơn? Thời gian vốn chẳng đợi chờ một ai mà… 😞
Nên là năm học này, có một tân sinh viên âm thầm hóa thân thành nữ sinh Hoàng chuyên để tìm về từng chút mảnh kí ức và chuỗi cung bậc cảm xúc trong mùa khai giảng.
Hy vọng mùa khai giảng của thế hệ sau sẽ luôn được trọn vẹn và tràn ngập niềm vui sướng hân hoan! 🍀
Kỳ 3: 📚 MÙA THI CỬ LẠI ĐẾN
Này bạn của tôi ơi, có phải dạo gần đây bạn đang rất mệt mỏi bên chồng sách vở dày cộm chi chít chữ với chữ không?
Bạn mệt mỏi.
Tôi mệt mỏi.
Chúng ta đều mệt mỏi.
Đối diện với guồng quay học tập và thi cử, có lẽ cả bạn và tôi thường ở trong trạng thái căng thẳng tột độ. Đó là vô số lúc chúng mình rơi vào cảm giác bất lực và chán nản vô cùng bởi những đề Toán hóc búa, hay những bài văn phân tích tác phẩm văn học mãi vẫn chưa xong. Đó là khi chúng mình tận dụng những giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi để nhẹ nhàng đắm chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi. Đó là chuỗi ngày kiểm tra dồn dập làm ta xoay sở và dần dà bị nhấn chìm. Trớ trêu hơn, đôi lúc chúng mình “có công mài sắt” nhưng không phải lúc nào cũng “nên kim” cả.
Những lúc gian nan chất chồng, bỏ cuộc chính là điều đầu tiên chúng mình sẽ nghĩ đến. Bỏ cuộc là cách tốt nhất để chúng mình thoát li khỏi tháng ngày áp lực ấy, chúng mình sẽ được thỏa thích vui chơi, không phải nghe những lời càm ràm, đôn đốc từ gia đình, thầy cô nữa.
Nhưng cuối cùng, chúng mình đều không lựa chọn phương án ấy.
Chúng mình vẫn bước tiếp, để ngày hôm nay chúng mình có cơ hội nhìn lại.
Rất nhiều lần tôi muốn gác lại hết tất cả áp lực học tập, thi cử chỉ vì mong muốn sự an nhàn. Tôi chỉ muốn đắm chìm vào những giấc chiêm bao, trốn khỏi cơn ác mộng mang tên Deadline. Nhưng chạy trời làm sao tránh khỏi nắng. Tôi buộc phải đối diện với thực tại dẫu cho tôi có than khóc như thế nào. Dẫu bắt gặp đề thi như ý hay không như ý, tôi vẫn phải hoàn thành chúng bằng tất cả khả năng mình đang hiện hữu. Những ngày tháng đầu tiên vào cấp Ba, tôi phải đối diện với các con số mà tôi chưa bao giờ gặp phải suốt chín năm học qua. Dần dà điều đó trở thành một cú trượt dài đối với tôi. Thi cử chưa bao giờ là điều dễ dàng. Và rồi điều gì đến cũng sẽ đến, tôi vẫn đi qua một cách “trọn vẹn” cả sáu kì thi của ba năm cấp Ba đấy thôi.
Hiện tại khi đã gần hoàn thành một học kì ở đại học, đã trải qua những bài kiểm tra ở đây, tôi mới thấy kì thi ở Hoàng chuyên vẫn còn “nhẹ nhàng” hơn so với kì thi ở đại học. Phần lớn kiến thức trong đề thi chỉ ở cấp độ cơ bản. Tiếc rằng tôi học lệch nặng nên điểm vẫn thấp, bây giờ ngẫm lại thì hối hận mất rồi. 😢
Áp lực trong mùa thi cử là một điều không ai có thể tránh khỏi. Nhưng hãy tin rằng áp lực sẽ tạo thành kim cương. Cũng đừng quên phải chăm sóc sức khỏe bản thân thật tốt, tránh để cơ thể rơi vào trạng thái suy kiệt, tệ hơn là phải vào viện, bỏ lỡ mất kì thi quan trọng.
Dành cho các bạn nhỏ ở Hoàng chuyên sắp bước vào kì thi, chúc các bạn giữ được một sức khỏe tốt, thuận buồm xuôi gió, điểm số như ý và tránh đắc tội với dàn giám thị hùng hậu ở trường mình. Mùa thi cử là thời điểm quyết định cuộc đời nở hoa hoặc cuộc sống bế tắc của các bạn trong thời gian sắp tới, vì vậy mong tất cả các bạn may mắn nhé. 🤗
Kỳ 1: 🏫 NGÀY CHÚNG TA GẶP NHAU
Nguồn: Khuyết danh - VK27
Để tôi kể quý vị nghe một câu chuyện…
Chuyện 3 năm trước…
Hoàng chuyên đối với tôi - một chàng trai chuyên Anh nhưng đam mê Công nghệ thông tin, là một Hoàng chuyên mang đậm dấu ấn thời gian, sự chuyển giao và những khoảnh khắc đi cùng năm tháng…
Trải qua suốt 2 năm cả thế giới hứng chịu những ảnh hưởng nặng nề bởi dịch bệnh COVID-19, mọi thứ dần dần thay đổi. Cùng với guồng quay của công việc và học tập, tôi cũng có ít thời gian hơn để ghé thăm trường. Tôi cũng thường xuyên ghé qua Facebook để ngắm Hoàng chuyên bây giờ thông qua những hình ảnh được chia sẻ bởi những thế hệ tiếp theo.
Và rồi, tôi cũng dần dần cảm nhận được một điều: Hoàng chuyên cũng đã thật sự thay đổi. Thay đổi một cách quá nhanh, nhanh đến mức tôi không còn nhận ra nơi mà ngày xưa đã từng là một phần thanh xuân của mình. Tôi chợt lặng đi và rồi nước mắt lại lăn dài… Cũng may mắn cho tôi, khi trong 3 năm xa “thanh xuân” đó, tôi làm quen được với một đứa em dưới mình tận 3 khóa - đủ nhỏ để có thể gọi mình bằng chú (tại tôi có đứa cháu cũng cỡ tuổi đó) nhưng lại đủ lớn để có thể gọi mình bằng anh.
“Ủa rồi người ta gọi cậu bằng CHÚ hay ANH?” - “Thế gọi bằng “ANH CHÚ” có được không???” 😂
Nói chứ, đứa em thân thiết này của tôi cũng có rất nhiều kỷ niệm về Hoàng chuyên trong suốt 3 năm qua, và bạn ấy đang rất sẵn sàng để viết tiếp những dòng tâm sự của mình về “thanh xuân” của mình. Nên thôi, tôi sẽ “xuyên không thời gian” để quay về thời điểm hiện tại, và giao lại quyển Hồi ký này cho đứa em viết tiếp. Sẽ có rất nhiều bất ngờ dành tặng quý độc giả, hãy đọc tiếp phần dưới nhé.
Chuyện 3 năm sau…
Bạn của tôi ơi, chẳng biết bạn còn nhớ không?
Về ngày đầu tiên của chúng ta…
Mùa hạ năm ấy, dưới ánh nắng gắt đổ lửa vẫn có những bông hoa rực rỡ và tươi xinh nhất ở tuổi mười lăm. Ngày biết được danh sách trúng tuyển chính thức, trên mỗi gương mặt trẻ thơ đều ánh lên nụ cười hân hoan vui mừng, hoặc là những giọt nước mắt xúc động lăn dài.
Mối nhân duyên giữa bạn và tôi, giữa chúng ta - những con người cùng chung một mái nhà Hoàng chuyên - chính thức nảy nở kể từ ngày đầu tiên đặt chân đến với cuộc sống của một học sinh cấp Ba. 🙌
Chẳng biết trước ngày nhận lớp bạn có cùng cảm giác với tôi không? Vẻ hồi hộp xen lẫn niềm háo hức, nôn nao, không biết những chiến hữu ba năm sắp tới của mình là ai nhỉ… 😳
Ngày ấy, chúng ta như đàn nai con bỡ ngỡ trước khuôn viên rộng lớn và tráng lệ của ngôi trường, trước không gian khoáng đãng của phòng học, trước những gương mặt lạ lẫm mới mẻ. Giây phút đầu tiên là những con người xa lạ, nhưng chỉ ít phút sau chúng ta liền được đưa vào danh sách bạn bè của nhau. Những câu chào hỏi làm quen, những câu chuyện đời thường nho nhỏ đã gắn kết chúng ta lại dễ dàng như thế đấy. Có lẽ một cuộc sống không vướng bận, không chất chồng gánh nặng đã nới rộng thời gian để những đứa trẻ được xích lại gần nhau hơn, gắn bó với nhau hơn…
Tôi đến với Nguồn 1 Khóa 26 như một cái duyên rất lớn, một cái duyên thật khó thể bắt gặp lại lần thứ hai. Cho đến hiện tại, chưa bao giờ tôi cảm thấy hối hận vì mối nhân duyên này. Ngày đầu tiên đến trường, tôi giương đôi mắt ngơ ngác vừa đi tìm lớp học của mình, vừa ngắm nhìn dáng vẻ diễm lệ của mái trường. Phải rồi, Hoàng chuyên lộng lẫy như thế kia mà! Nhưng điểm thu hút tôi nhiều hơn là về con người ở Hoàng Lê Kha. Tôi tò mò về danh tính của những cái tên ưu tú trên danh sách lớp hơn nhiều. Quen thuộc có, lạ lẫm có, và điểm chung của chúng ta là những đứa trẻ có thực lực nổi trội, một chút may mắn cùng với hoài bão lớn lao. Nhớ mặt quen tên hết thảy bốn mươi bốn con người trong lớp ngay trong buổi đầu tiên thì chắc chắn chưa thể rồi nhỉ? Một buổi, hai buổi, ba buổi, nhiều buổi học trôi qua,… dần dà mỗi cái tên đã in hằn trong trí nhớ của tôi.
Người đầu tiên dìu dắt lớp chúng tôi là thầy Hiếu - giáo viên bộ môn Thể dục của trường. Bề ngoài trông thầy thật nghiêm nghị, nhưng sâu thẳm bên trong là một người thầy, một người cha thứ hai ấm áp và luôn ân cần quan tâm học trò của mình. Thật tiếc rằng thầy chỉ đồng hành cùng chúng tôi trong một năm học mà thôi. Buổi sinh hoạt đầu tiên với thầy trôi qua một cách nhẹ nhàng, thuận lợi, đồng thời tăng thêm sự tin tưởng ở tôi dành cho người thầy chủ nhiệm ấy.
Kỷ niệm ngày đầu ở Hoàng chuyên của tôi không quá nổi bật, nhưng nó thấm đẫm chuỗi cảm xúc non nớt, trong trẻo như một tờ giấy trắng của một đứa trẻ mới mười lăm.
Vậy còn cảm nhận của bạn như thế nào nhỉ? Cùng ngồi xuống đây và kể tôi nghe nhé… 😊
Kỳ 2: 🌻 MÙA KHAI GIẢNG BỪNG NỞ
Này, bạn của tôi ơi…
Chẳng biết sáng hôm ấy, bạn có chợt giật mình thức giấc vì hôm nay là ngày khai giảng giống tôi không?
Nguồn: Thầy Ngô Trường Chinh - Giáo viên
Tôi lại nhớ đến dòng văn đầy xúc cảm của nhà văn Thanh Tịnh mỗi mùa khai giảng về:
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mênh mang của buổi tựu trường…
Tôi đi học - Thanh Tịnh
Có lẽ bất cứ ai trong tất cả chúng ta cũng cùng chung mạch cảm xúc giống như Thanh Tịnh khi dòng kí ức về một thời áo trắng lại mon men ùa về. Và bao giờ cũng thế, mùa khai giảng luôn có sức lay động mạnh mẽ, chạm đến cả những trái tim sắt thép nhất…
Năm nay, tôi vẫn được dự lễ khai giảng… nhưng với cương vị là một vị khách quen mặt, không còn với cương vị là một học sinh nữa rồi. Tôi đã chính thức từ giã một thời áo trắng ngây ngô để tiếp tục chắp cánh cho hoài bão, cho dự định của bản thân. Lặng lẽ ngắm nhìn các em nhỏ “check-in”, lưu lại vô số kỷ niệm lung linh dưới mái trường, lòng tôi lại bồi hồi mãi chẳng nguôi ngoai. Đôi mắt tôi đã ngấn lệ tự bao giờ, tôi cũng chẳng buồn lau đi.
Mùa khai giảng của khóa chúng tôi đã từng là mùa khai giảng đặc biệt nhất trong lịch sử. Vậy nó “đặc biệt” như thế nào? Chúng tôi đã từng ngậm ngùi chào tạm biệt mùa khai giảng cuối cấp bởi dịch bệnh vẫn còn hoành hành. Chúng tôi đã từng đón lễ khai giảng online vỏn vẹn mười lăm phút ngắn ngủi. Thời điểm cuối cấp chẳng còn được bên nhau bao lâu nữa, thế nên điều này đã trở thành một nỗi nuối tiếc lớn đối với tôi. Dẫu bây giờ cuộc sống đã quay trở về thường nhật, học sinh đã có thể dự lễ khai giảng trực tiếp, nhưng tôi thì không thể nữa rồi. Tôi mãi mãi không thể trở về được nữa.
Vì vậy hôm nay ta cùng ngồi xuống ôn lại kỷ niệm mùa khai giảng cấp Ba nhé!
Đối với tôi, năm lớp mười là năm duy nhất có một mùa khai giảng trọn vẹn và suôn sẻ. Khi ấy, một đứa trẻ chân ướt chân ráo chỉ vừa đặt chân đến trường được ít hôm như tôi đã mang tất cả những cảm xúc trong trẻo, thơ ngây như một tờ giấy trắng tinh đợi chờ được viết lên những dòng kỷ niệm thanh xuân không bao giờ phai nhòa. Tôi được trải qua khá nhiều “lần đầu tiên” ở buổi hôm đấy. Là lần đầu tiên tôi trở thành một cô nữ sinh duyên dáng, thục nữ trong tà áo dài trắng thướt tha. Là lần đầu tiên tôi ngồi dự lễ ở một môi trường mới, những con người mới. Là lần đầu tiên nên tôi bỡ ngỡ rất nhiều, song cũng tràn ngập niềm vui phơi phới. Dẫu sau đó tôi phải tiếp tục những tiết học dang dở, thế nhưng trong chín mươi phút được đặt xúc cảm trong buổi lễ ngày hôm ấy đã khắc sâu vào trong nhận thức của đứa trẻ tuổi mười lăm rằng: “Nhất định ba năm ở Hoàng Lê Kha phải học thật tốt!”
Đến năm lớp mười một, khi dịch bệnh COVID-19 tạm thời lắng xuống một thời gian, may mắn buổi khai giảng vẫn được tiến hành diễn ra nhưng chỉ có các em lớp mười mới được xuống sân dự lễ thôi, còn các anh chị sẽ dự lễ ngay trong lớp học. Vậy là tôi đã lên hàng tiền bối rồi đấy! Sau buổi lễ, chúng tôi không phải tiếp tục học trên lớp nên đã lưu lại vô vàn bức ảnh kỷ niệm cùng với những gương mặt thân quen.
Buồn nhất vẫn là mùa khai giảng vào năm cuối cấp. Như tôi đã chia sẻ ở trên, chúng tôi chào đón qua màn hình trực tuyến nên bao cảm xúc hân hoan cũng chẳng có lấy một chút. Nhưng biết làm sao hơn? Thời gian vốn chẳng đợi chờ một ai mà… 😞
Nên là năm học này, có một tân sinh viên âm thầm hóa thân thành nữ sinh Hoàng chuyên để tìm về từng chút mảnh kí ức và chuỗi cung bậc cảm xúc trong mùa khai giảng.
Hy vọng mùa khai giảng của thế hệ sau sẽ luôn được trọn vẹn và tràn ngập niềm vui sướng hân hoan! 🍀
Kỳ 3: 📚 MÙA THI CỬ LẠI ĐẾN
Này bạn của tôi ơi, có phải dạo gần đây bạn đang rất mệt mỏi bên chồng sách vở dày cộm chi chít chữ với chữ không?
Bạn mệt mỏi.
Tôi mệt mỏi.
Chúng ta đều mệt mỏi.
Đối diện với guồng quay học tập và thi cử, có lẽ cả bạn và tôi thường ở trong trạng thái căng thẳng tột độ. Đó là vô số lúc chúng mình rơi vào cảm giác bất lực và chán nản vô cùng bởi những đề Toán hóc búa, hay những bài văn phân tích tác phẩm văn học mãi vẫn chưa xong. Đó là khi chúng mình tận dụng những giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi để nhẹ nhàng đắm chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi. Đó là chuỗi ngày kiểm tra dồn dập làm ta xoay sở và dần dà bị nhấn chìm. Trớ trêu hơn, đôi lúc chúng mình “có công mài sắt” nhưng không phải lúc nào cũng “nên kim” cả.
Những lúc gian nan chất chồng, bỏ cuộc chính là điều đầu tiên chúng mình sẽ nghĩ đến. Bỏ cuộc là cách tốt nhất để chúng mình thoát li khỏi tháng ngày áp lực ấy, chúng mình sẽ được thỏa thích vui chơi, không phải nghe những lời càm ràm, đôn đốc từ gia đình, thầy cô nữa.
Nhưng cuối cùng, chúng mình đều không lựa chọn phương án ấy.
Chúng mình vẫn bước tiếp, để ngày hôm nay chúng mình có cơ hội nhìn lại.
Rất nhiều lần tôi muốn gác lại hết tất cả áp lực học tập, thi cử chỉ vì mong muốn sự an nhàn. Tôi chỉ muốn đắm chìm vào những giấc chiêm bao, trốn khỏi cơn ác mộng mang tên Deadline. Nhưng chạy trời làm sao tránh khỏi nắng. Tôi buộc phải đối diện với thực tại dẫu cho tôi có than khóc như thế nào. Dẫu bắt gặp đề thi như ý hay không như ý, tôi vẫn phải hoàn thành chúng bằng tất cả khả năng mình đang hiện hữu. Những ngày tháng đầu tiên vào cấp Ba, tôi phải đối diện với các con số mà tôi chưa bao giờ gặp phải suốt chín năm học qua. Dần dà điều đó trở thành một cú trượt dài đối với tôi. Thi cử chưa bao giờ là điều dễ dàng. Và rồi điều gì đến cũng sẽ đến, tôi vẫn đi qua một cách “trọn vẹn” cả sáu kì thi của ba năm cấp Ba đấy thôi.
Hiện tại khi đã gần hoàn thành một học kì ở đại học, đã trải qua những bài kiểm tra ở đây, tôi mới thấy kì thi ở Hoàng chuyên vẫn còn “nhẹ nhàng” hơn so với kì thi ở đại học. Phần lớn kiến thức trong đề thi chỉ ở cấp độ cơ bản. Tiếc rằng tôi học lệch nặng nên điểm vẫn thấp, bây giờ ngẫm lại thì hối hận mất rồi. 😢
Áp lực trong mùa thi cử là một điều không ai có thể tránh khỏi. Nhưng hãy tin rằng áp lực sẽ tạo thành kim cương. Cũng đừng quên phải chăm sóc sức khỏe bản thân thật tốt, tránh để cơ thể rơi vào trạng thái suy kiệt, tệ hơn là phải vào viện, bỏ lỡ mất kì thi quan trọng.
Dành cho các bạn nhỏ ở Hoàng chuyên sắp bước vào kì thi, chúc các bạn giữ được một sức khỏe tốt, thuận buồm xuôi gió, điểm số như ý và tránh đắc tội với dàn giám thị hùng hậu ở trường mình. Mùa thi cử là thời điểm quyết định cuộc đời nở hoa hoặc cuộc sống bế tắc của các bạn trong thời gian sắp tới, vì vậy mong tất cả các bạn may mắn nhé. 🤗