Hồi ký Hoàng chuyên (Mùa 3) - Số 1
-
Trần Thụy Bình An
Nguyễn Ngọc Khánh Phương
- 05 Tháng 09 2023

Kính chào quý vị độc giả, như vậy là Hồi ký Hoàng chuyên - series bài được mong chờ nhất đã chính thức quay trở lại, với mùa 3 cùng diện mạo mới, gương mặt mới, câu chuyện mới và những cảm xúc mới. Tất cả đã sẵn sàng. Hãy cùng nhau sống lại những miền ký ức với The Collab Team nhé!
- S1
- S2
- S3
Kỳ 1: HOÀI NIỆM…
Xin chào mọi người, đã lâu không tái ngộ nhỉ?
Một chặng đường đong đầy cảm xúc đã chính thức khép lại. Tuy ban đầu tôi còn tồn tại vài thiếu sót, lắm lúc va phải vô vàn chông gai, nhưng thật may mắn dòng văn của tôi đã nhận được nhiều sự chú ý và ủng hộ từ mọi người. Cảm ơn mọi người vì đã chọn đồng hành cùng tôi suốt một năm qua.
Sau một thời gian dừng chân, tôi đã có thể quay trở lại và bắt đầu một chặng đường mới. Vì vậy, chúng ta hãy cùng bước tiếp nhé!
Này, bạn của tôi ơi, bạn đã sẵn sàng cho chặng đường mới chưa?
Vậy là cột mốc năm hai trong đời sinh viên đã sắp đến rồi đấy, tôi cũng sắp phải trở lại trường, sắp bước vào chuỗi ngày mệt mỏi vô tận bên hàng loạt bài tập, công việc, đính kèm bao nỗi sợ về một tương lai vô định, mông lung. Đương nhiên, tôi vẫn chưa thật sự sẵn sàng vẫy vùng giữa dòng đời bao la.
Bất giác, những thước phim tuyệt đẹp về Hoàng chuyên thoáng hiện về trong kí ức của tôi, để tôi được đắm trong nỗi nhớ thương một lần nữa…
Hoàng chuyên sau một thời gian dài “tĩnh dưỡng”, có lẽ bây giờ cũng đang trở mình thức dậy, sẵn sàng dẫn dắt những chuyến đò mới. Cơ mà trong những chuyến đò ấy đã không còn bóng dáng của tôi nữa rồi.
À, tôi đã xa trường hơn một năm rồi đấy nhỉ?
Bây giờ những tân học sinh của trường đã là khóa 30, chỉ cách tôi bốn năm thôi nhưng tôi cảm thấy bản thân đã già đi. Sắp chạm ngưỡng hai mươi xuân xanh rồi đấy, nhưng tâm hồn của tôi cứ mãi ở tuổi niên thiếu, dẫu bị la rầy mãi vẫn không trưởng thành nổi. Nói cách khác, tôi chỉ già về mặt thể xác mà thôi.
Tôi vẫn âm thầm dõi theo trường, dõi theo những thầy cô và các em ở nơi đây. Cảm giác vui buồn xen lẫn, bởi tôi đã chẳng còn trực tiếp tham gia chuyến tàu thanh xuân này lần nữa, mà chỉ có thể gián tiếp dõi theo…
Có lẽ sẽ rất lâu, hoặc là không bao giờ tôi có thể dứt được nỗi nhớ về Hoàng chuyên. Dẫu sao, tôi vẫn mong muốn được viết tiếp những câu chuyện khi ở Hoàng chuyên như một cách để vơi đi niềm tiếc nuối vô hạn trước sự ngăn cản của dịch bệnh, để tâm hồn dần già cỗi này được sống lại với bao hoài bão thuở non nớt…
Năm học này, chúng ta cùng nhau bước tiếp nhé!
Kỳ 2: KHÔNG HOÀN HẢO
Dưới đây là toàn văn bài thơ được tác giả gửi dự thi Giải thưởng Văn học trẻ Đại học Quốc gia TP.HCM lần II, năm 2023 ở hạng mục Thơ.
Nguồn: Giải thưởng Văn học trẻ ĐHQG TP.HCM
Không hoàn hảo
Tôi xuất phát bằng những con số không:
Không nhận diện chính xác một dáng vẻ
Không nhận thức rõ cả sự tồn tại
Duy chỉ có tiếng oà khóc trong vòng tay mẹ
Gửi lời chào một cuộc đời không hoàn hảo.
Danh hiệu “con nhà người ta” không bao giờ gán tên tôi
Tôi chẳng xinh đẹp cũng chẳng học giỏi
Thành tích thường xuyên chạm ngưỡng trung bình
Nhưng sâu thẳm trong trái tim của gia đình
Dù nhân gian xoay vần như thế nào
Đứa trẻ của họ mãi mãi là niềm tự hào
Bởi đối với họ, tôi vẫn “hoàn hảo” theo một cách rất riêng.
Chuỗi công thức, định luật, phương trình Toán, Lý, Hóa phức tạp
Đã bao giờ nằm gọn trong trái tim cô bé yêu Văn chương?
Nỗi lòng của biết bao thế hệ cầm bút
Thắp trong lòng ngọn lửa nồng đượm tình thương
Những dòng văn, câu thơ đầu tay dẫu còn vụng
Vẫn vang một khúc ca trong trẻo ở mọi nẻo đường
Để hồn tôi không bao giờ mất phương hướng…
Tôi không theo đuổi sự hoàn hảo
Vì biển nào mà chẳng có sóng dữ?
Vì ưu - khuyết có bao giờ mâu thuẫn?
Vì tôi không chối bỏ chính tôi.
Xuyên suốt dòng đời mênh mông vô kể
Tôi không ngừng thiết lập lại bản thể
Bằng chất liệu của riêng tôi.
Dù khiếm khuyết luôn luôn hiện hữu
Tôi cũng không được phép quên chính mình
Trên chặng đường định hình một giá trị.
Kỳ 3: GỬI HOÀNG CHUYÊN CHO MỘT MÙA “NHỚ”…
Đây là bài viết được Jolie Nguyễn Ngọc Khánh Phương viết trong Tháng chuyển đổi nội dung (12/2023) giữa các đội hình trong The Collab Team._
Ai trong chúng ta cũng có cho mình cái thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Đó có thể gắn với những mối tình tuổi đôi mươi, đó có thể gắn với sự vỡ òa của những giấc mơ biến thành sự thật… hay gắn với ba năm cấp 3 thật đẹp đẽ!!! Nhưng có lẽ sẽ đẹp hơn nếu đó là mục tiêu của mỗi chúng ta ngày tháng cấp 2…
Khởi đầu là đáng sợ, và kết thúc thì thường là buồn, nhưng đó là những thứ tốt nhất mà bạn có suốt những năm trung học.
Vạn sự khởi đầu nan mà, nhưng bước qua cái nan đó lại chính là bến bờ của niềm vui và ước nguyện đạt được!!!
Chúng ta nhớ gì của 3 năm cấp 3 đó?…
Nhớ ngày tháng cấp 2 mà hễ ra đường, thấy anh chị nào đeo dây xanh, dây đỏ, có chữ “Hoàng Lê Kha” là về mê mẩn, ước được vào trường, được đeo như thế. Chắc là ngầu lắm luôn!!! Rồi cũng vùi đầu vào học để thực hiện ước mơ đó thôi, thức khuya, dậy sớm đủ kiểu, nhiều lúc lăn đùng ra bệnh luôn!!! Nhưng mà kệ, vì tương lai tươi sáng mà…
Nhớ cái ngày mà cứ suy nghĩ hoài: “Bữa mình làm được mà không biết nhiêu điểm nữa?”, “Má ơi, điểm sàn chuyên ABC tới 35 điểm, đậu sao nổi!!! Rớt rồi quá!!!”, hay ngồi khóc chỉ vì sợ…
Nhớ lúc mà biết danh sách trúng tuyển, lại nhảy cẩn lên vì sung sướng, mấy đứa bạn lên mạng khoe nhau, nhiều đứa còn gấp đến độ xúng xính đồ đi du lịch liền luôn, như tự thưởng mình. Lúc đó cứ tự ngồi cười khúc khích mà trong lòng tự hào dữ lắm!!!!
Rồi có nhớ cái chuỗi ngày tháng cấp 3 với đủ thứ kỉ niệm tuổi học trò, lúc mới vào nhận lớp, quen gì nhau đâu, rồi qua hai ba hôm lại tụm với nhau nói chuyện, đi chơi,… Nói chung là vui với nhớ lắm!!!
Và rồi… cũng đến cái tuổi mà ta rời xa… “Tri ân và trưởng thành”…
Chúng ta sẽ chẳng thể sống mãi với một cái gì đó quá lâu, ai rồi cũng phải lớn, cũng phải đi… Đi đến một điểm khác dành cho mình…
Hoàng chuyên luôn đẹp… đẹp ở mỗi mùa… và đẹp khi ta thật sự nhớ về…
Mùa “nhớ”… có thể là mùa hè ngồi bên đống deadlines dày cộm và muốn mình quay về ngày tháng cấp 3, cũng có thể là mùa xuân, trại về rồi hay lén vào chơi…
Nhớ, nhớ lắm, nhớ cái Hoàng chuyên từng có tên mình…
Kỳ 1: HOÀI NIỆM…
Xin chào mọi người, đã lâu không tái ngộ nhỉ?
Một chặng đường đong đầy cảm xúc đã chính thức khép lại. Tuy ban đầu tôi còn tồn tại vài thiếu sót, lắm lúc va phải vô vàn chông gai, nhưng thật may mắn dòng văn của tôi đã nhận được nhiều sự chú ý và ủng hộ từ mọi người. Cảm ơn mọi người vì đã chọn đồng hành cùng tôi suốt một năm qua.
Sau một thời gian dừng chân, tôi đã có thể quay trở lại và bắt đầu một chặng đường mới. Vì vậy, chúng ta hãy cùng bước tiếp nhé!
Này, bạn của tôi ơi, bạn đã sẵn sàng cho chặng đường mới chưa?
Vậy là cột mốc năm hai trong đời sinh viên đã sắp đến rồi đấy, tôi cũng sắp phải trở lại trường, sắp bước vào chuỗi ngày mệt mỏi vô tận bên hàng loạt bài tập, công việc, đính kèm bao nỗi sợ về một tương lai vô định, mông lung. Đương nhiên, tôi vẫn chưa thật sự sẵn sàng vẫy vùng giữa dòng đời bao la.
Bất giác, những thước phim tuyệt đẹp về Hoàng chuyên thoáng hiện về trong kí ức của tôi, để tôi được đắm trong nỗi nhớ thương một lần nữa…
Hoàng chuyên sau một thời gian dài “tĩnh dưỡng”, có lẽ bây giờ cũng đang trở mình thức dậy, sẵn sàng dẫn dắt những chuyến đò mới. Cơ mà trong những chuyến đò ấy đã không còn bóng dáng của tôi nữa rồi.
À, tôi đã xa trường hơn một năm rồi đấy nhỉ?
Bây giờ những tân học sinh của trường đã là khóa 30, chỉ cách tôi bốn năm thôi nhưng tôi cảm thấy bản thân đã già đi. Sắp chạm ngưỡng hai mươi xuân xanh rồi đấy, nhưng tâm hồn của tôi cứ mãi ở tuổi niên thiếu, dẫu bị la rầy mãi vẫn không trưởng thành nổi. Nói cách khác, tôi chỉ già về mặt thể xác mà thôi.
Tôi vẫn âm thầm dõi theo trường, dõi theo những thầy cô và các em ở nơi đây. Cảm giác vui buồn xen lẫn, bởi tôi đã chẳng còn trực tiếp tham gia chuyến tàu thanh xuân này lần nữa, mà chỉ có thể gián tiếp dõi theo…
Có lẽ sẽ rất lâu, hoặc là không bao giờ tôi có thể dứt được nỗi nhớ về Hoàng chuyên. Dẫu sao, tôi vẫn mong muốn được viết tiếp những câu chuyện khi ở Hoàng chuyên như một cách để vơi đi niềm tiếc nuối vô hạn trước sự ngăn cản của dịch bệnh, để tâm hồn dần già cỗi này được sống lại với bao hoài bão thuở non nớt…
Năm học này, chúng ta cùng nhau bước tiếp nhé!
Kỳ 2: KHÔNG HOÀN HẢO
Dưới đây là toàn văn bài thơ được tác giả gửi dự thi Giải thưởng Văn học trẻ Đại học Quốc gia TP.HCM lần II, năm 2023 ở hạng mục Thơ.
Nguồn: Giải thưởng Văn học trẻ ĐHQG TP.HCM
Không hoàn hảo
Tôi xuất phát bằng những con số không:
Không nhận diện chính xác một dáng vẻ
Không nhận thức rõ cả sự tồn tại
Duy chỉ có tiếng oà khóc trong vòng tay mẹ
Gửi lời chào một cuộc đời không hoàn hảo.
Danh hiệu “con nhà người ta” không bao giờ gán tên tôi
Tôi chẳng xinh đẹp cũng chẳng học giỏi
Thành tích thường xuyên chạm ngưỡng trung bình
Nhưng sâu thẳm trong trái tim của gia đình
Dù nhân gian xoay vần như thế nào
Đứa trẻ của họ mãi mãi là niềm tự hào
Bởi đối với họ, tôi vẫn “hoàn hảo” theo một cách rất riêng.
Chuỗi công thức, định luật, phương trình Toán, Lý, Hóa phức tạp
Đã bao giờ nằm gọn trong trái tim cô bé yêu Văn chương?
Nỗi lòng của biết bao thế hệ cầm bút
Thắp trong lòng ngọn lửa nồng đượm tình thương
Những dòng văn, câu thơ đầu tay dẫu còn vụng
Vẫn vang một khúc ca trong trẻo ở mọi nẻo đường
Để hồn tôi không bao giờ mất phương hướng…
Tôi không theo đuổi sự hoàn hảo
Vì biển nào mà chẳng có sóng dữ?
Vì ưu - khuyết có bao giờ mâu thuẫn?
Vì tôi không chối bỏ chính tôi.
Xuyên suốt dòng đời mênh mông vô kể
Tôi không ngừng thiết lập lại bản thể
Bằng chất liệu của riêng tôi.
Dù khiếm khuyết luôn luôn hiện hữu
Tôi cũng không được phép quên chính mình
Trên chặng đường định hình một giá trị.
Kỳ 3: GỬI HOÀNG CHUYÊN CHO MỘT MÙA “NHỚ”…
Đây là bài viết được Jolie Nguyễn Ngọc Khánh Phương viết trong Tháng chuyển đổi nội dung (12/2023) giữa các đội hình trong The Collab Team._
Ai trong chúng ta cũng có cho mình cái thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Đó có thể gắn với những mối tình tuổi đôi mươi, đó có thể gắn với sự vỡ òa của những giấc mơ biến thành sự thật… hay gắn với ba năm cấp 3 thật đẹp đẽ!!! Nhưng có lẽ sẽ đẹp hơn nếu đó là mục tiêu của mỗi chúng ta ngày tháng cấp 2…
Khởi đầu là đáng sợ, và kết thúc thì thường là buồn, nhưng đó là những thứ tốt nhất mà bạn có suốt những năm trung học.
Vạn sự khởi đầu nan mà, nhưng bước qua cái nan đó lại chính là bến bờ của niềm vui và ước nguyện đạt được!!!
Chúng ta nhớ gì của 3 năm cấp 3 đó?…
Nhớ ngày tháng cấp 2 mà hễ ra đường, thấy anh chị nào đeo dây xanh, dây đỏ, có chữ “Hoàng Lê Kha” là về mê mẩn, ước được vào trường, được đeo như thế. Chắc là ngầu lắm luôn!!! Rồi cũng vùi đầu vào học để thực hiện ước mơ đó thôi, thức khuya, dậy sớm đủ kiểu, nhiều lúc lăn đùng ra bệnh luôn!!! Nhưng mà kệ, vì tương lai tươi sáng mà…
Nhớ cái ngày mà cứ suy nghĩ hoài: “Bữa mình làm được mà không biết nhiêu điểm nữa?”, “Má ơi, điểm sàn chuyên ABC tới 35 điểm, đậu sao nổi!!! Rớt rồi quá!!!”, hay ngồi khóc chỉ vì sợ…
Nhớ lúc mà biết danh sách trúng tuyển, lại nhảy cẩn lên vì sung sướng, mấy đứa bạn lên mạng khoe nhau, nhiều đứa còn gấp đến độ xúng xính đồ đi du lịch liền luôn, như tự thưởng mình. Lúc đó cứ tự ngồi cười khúc khích mà trong lòng tự hào dữ lắm!!!!
Rồi có nhớ cái chuỗi ngày tháng cấp 3 với đủ thứ kỉ niệm tuổi học trò, lúc mới vào nhận lớp, quen gì nhau đâu, rồi qua hai ba hôm lại tụm với nhau nói chuyện, đi chơi,… Nói chung là vui với nhớ lắm!!!
Và rồi… cũng đến cái tuổi mà ta rời xa… “Tri ân và trưởng thành”…
Chúng ta sẽ chẳng thể sống mãi với một cái gì đó quá lâu, ai rồi cũng phải lớn, cũng phải đi… Đi đến một điểm khác dành cho mình…
Hoàng chuyên luôn đẹp… đẹp ở mỗi mùa… và đẹp khi ta thật sự nhớ về…
Mùa “nhớ”… có thể là mùa hè ngồi bên đống deadlines dày cộm và muốn mình quay về ngày tháng cấp 3, cũng có thể là mùa xuân, trại về rồi hay lén vào chơi…
Nhớ, nhớ lắm, nhớ cái Hoàng chuyên từng có tên mình…