Hồi ký Hoàng chuyên (Mùa 3) - Số 2
-
Trần Thụy Bình An
- 11 Tháng 11 2023

Kính chào quý vị độc giả, như vậy là Hồi ký Hoàng chuyên - series bài được mong chờ nhất đã chính thức quay trở lại, với mùa 3 cùng diện mạo mới, gương mặt mới, câu chuyện mới và những cảm xúc mới. Tất cả đã sẵn sàng. Hãy cùng nhau sống lại những miền ký ức với The Collab Team nhé!
- S1
- S2
- S3
Kỳ 4: CƠN MƯA THÁNG NĂM… 🌧
Này bạn của tôi ơi…
Vậy là, tháng năm… đã đến rồi nhỉ?
Chuỗi ngày nắng nóng gay gắt như đổ lửa đã chính thức khép lại bằng một cơn mưa hạ trút xối xả.
Năm nay, mùa mưa diễn ra muộn hơn so với các năm về trước, nhưng có còn hơn không. Chúng ta đều rất mong chờ cơn mưa này, không đơn giản nhằm để giải tỏa cơn nóng nực bức bối, mà còn nhằm để gột rửa sạch sẽ tâm hồn dính nhiều vết bụi bẩn sau một thời gian bon chen ở phố thị xa hoa.
Cơn mưa tháng năm xuất hiện rồi đấy, bạn của tôi ạ! Điều này cũng đồng nghĩa rằng một lứa học sinh nữa sắp ra trường rồi đấy! Có lẽ, ông trời cũng không che giấu được nỗi buồn khi quãng thanh xuân của các em học sinh cuối cấp đang dần đi vào hồi kết, nhỉ?
Dạo gần đây, dẫu tôi đang trong tình trạng “đầu tắt mặt tối” chuẩn bị cho các bài kiểm tra cuối kì, nhưng tôi vẫn online khắp các trang mạng xã hội và âm thầm dõi theo cuộc sống của những thần dân ở Hoàng chuyên, đặc biệt là các em khóa 28. Quỹ thời gian ở Hoàng chuyên của các em giờ đây vô cùng ít ỏi, đếm ngược đến cột mốc cuối cùng chỉ còn tính bằng ngày. Tôi nghĩ giai đoạn này, các em đang cố tạo ra thật nhiều kỉ niệm về Hoàng chuyên như một cách để khắc cốt ghi tâm về thời hoa niên rực rỡ…
Lòng tôi lại đổ mưa vì nỗi nhớ vẫn chưa bao giờ vơi…
Hai câu thơ tôi làm từ năm ngoái, đến tận bây giờ vẫn hữu dụng:
Hôm nay lòng lại đổ mưa
Một niềm thương nhớ lại đưa tôi về…
Cách đây hai năm trước, khóa 26 của tôi vẫn đang rục rịch chuẩn bị cho mùa tri ân trưởng thành. Cơn mưa khi ấy đến sớm và đến dai dẳng cho đến tận cuối buổi lễ. Ông trời khóc òa nhiều lắm! Có lẽ vì khóa chúng tôi là khóa duy nhất trải qua ba năm cấp Ba không trọn vẹn… Ba năm đồng hành cùng nhau, nhưng một nửa thời gian chúng tôi chỉ có thể kết nối với nhau thông qua những chiếc màn hình trực tuyến của điện thoại và máy tính. Thật may mắn vì cuối cùng khóa chúng tôi đã có buổi lễ tri ân và trưởng thành đong đầy nụ cười và nước mắt cùng gia đình, bạn bè, thầy cô. Tưởng tượng, nếu COVID-19 phá hoại cả sự kiện cuối cùng của thời học sinh, hẳn tôi sẽ rầu rĩ và rũ rượi lắm. Tôi chắc sẽ trông như một bông hoa héo hắt trong phòng kín đã bất thành trong công cuộc đi tìm lấy những giọt nước tinh túy nhằm níu giữ sự sống…
Tôi đã vô cùng trân trọng và khắc ghi những thước phim “đắt trời cho” về buổi lễ. Tuy nhiên, tôi lại cảm nhận được tiến độ của buổi lễ trôi nhanh một cách lạ thường, âm hưởng của buổi lễ cũng chưa thật sự chạm sâu vào tâm khảm. Thật tình, tôi chẳng thể lí giải vì sao lại như vậy… phải chăng là do tôi đã quá kì vọng về một điều gì đó?
Cơn mưa đêm ấy trút xối xả ở ngoài sân trường, và cả trong trái tim non nớt của một cô bé sắp tròn mười tám cái xuân xanh. Nước mưa và nước mắt liên tục gột rửa tôi… 🌧
Quay trở về thực tại, với tư cách là một cựu học sinh Hoàng chuyên, tôi hy vọng các em khóa 28 sẽ khép lại quãng thanh xuân của mình bằng “một cơn mưa rực rỡ”, bù đắp lại cho mở đầu không được trọn vẹn.
Chúc các em có một mùa tri ân và trưởng thành thành công và đong đầy cảm xúc! ❤️
Kỳ 5: NHỮNG BUỔI TỐI Ở HOÀNG CHUYÊN 🌙
Này bạn của tôi ơi…
Xa Hoàng chuyên một thời gian, hẳn bạn đã nhớ da diết chuỗi kỉ niệm đắt giá ở đây nhỉ?
Bây giờ, đây là dịp để chúng ta cùng ngồi xuống và ôn lại kỉ niệm nhé!
Đối với tôi, một trong vô số khoảnh khắc đáng nhớ ấy chính là những buổi tối hiếm hoi ở lại Hoàng chuyên. Những buổi tối gắn liền với biết bao sự kiện, từ đây đã mở ra vô vàn câu chuyện rất dễ thương…
Đó là những ngày miệt mài tập văn nghệ khối chuyên năm lớp mười từ chiều tà đến tối muộn. Tuy mồ hôi nhễ nhại, cả người đau nhức nhưng đính kèm với đó là những kỉ niệm “đắt trời cho”. Đây là mùa văn nghệ khối chuyên duy nhất của tôi nên nghiễm nhiên trở thành một cột mốc đặc biệt xuyên suốt quãng thanh xuân.
Đó là buổi cấm trại đầu tiên và duy nhất của tôi ở trường. Điều đáng tiếc nhất là tôi không được phép ở lại qua đêm. Nếu được ở lại, hẳn tôi sẽ gặt được nhiều cơ hội vui chơi, nô đùa cùng bạn bè hơn. Tôi sẽ không ôm nuối tiếc bởi không bao giờ được sống lại với thời khắc rực lửa ấy nữa.
Đó là những hôm tôi vào cổ vũ bóng chuyền khối chuyên năm cuối cấp. Dịch bệnh hoành hành vẫn không ngăn cản được bước chân của tôi. Bây giờ nghĩ lại, hành động ngu xuẩn năm ấy của tôi lại trở thành kỉ niệm đáng giá. Quan trọng nhất là những cô, cậu bé chớm mười bảy, mười tám ấy lại được dịp xích lại gần nhau hơn.
Đặc biệt, đó là đêm tri ân và trưởng thành đong đầy nụ cười và nước mắt. Một cơn mưa đã xuất hiện, nhưng nó không bao giờ dập tắt được ngọn lửa đang bừng cháy trong lòng những cô, cậu bé chập chững tuổi mười tám… như tôi…
Mỗi khi ôm một bao âu sầu, lắng lo về trần thế, tôi lại nhớ đến những buổi đêm ở Hoàng chuyên. Nó đọng lại trong tôi những niềm vui bé nhỏ, những nỗi buồn thầm kín, những tiếc nuối vời vợi và một tình yêu bao la. Tuy không nhiều kỉ niệm nhưng chúng đã khắc sâu vào tâm khảm tôi sự trong trẻo và rực rỡ.
Kỳ 6: ĐÓA HOA TRI THỨC NỞ RỘ…
Này bạn của tôi ơi, bạn còn ở đây với tôi không?
Mới hôm nào, “đám nhóc con” chúng ta vẫn còn tưng bừng nô nức đón chào một năm học mới, vậy mà thấm thoát đã trôi qua một khoảng thời gian rồi. Hiện tại, tôi đã dần quen với cuộc sống sinh viên hơn, nhưng tôi cảm thấy bản thân không thật sự hào hứng với điều này. Biết bao áp lực liên tục dồn dập, khiến cho tôi nhiều lúc chẳng còn sức lực nào để bước tiếp trên hành trình theo đuổi khát vọng của bản thân. Chẳng biết là bạn có như tôi không nhỉ?
Dần dà, bạn và tôi đều dần cuốn theo vòng xoáy của cuộc sống…
Chẳng mấy chốc, tháng mười một đã trở về. Tháng mười một… có phải là sắp diễn ra một dịp nào đó thật đặc biệt, đúng không nhỉ? Đợi tôi nhớ lại xem nào…
À, nhớ ra rồi…
Ngày Nhà giáo Việt Nam sắp đến rồi đấy! 😊
Này em ơi, tháng mười một về rồi
Bao hình ảnh thân thương chợt hiện ra
Trong trái tim em có còn bồi hồi
Bởi đã lâu em chưa trở về “nhà”?
Khi ra trường, tôi đã đặt một lời hẹn rằng cứ đến dịp lễ Ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi nhất định sẽ trở về thăm những người thầy cô của mình. Năm nay, tôi cũng sẽ cố gắng dành ra chút thời gian để trở về thăm họ, như một cách để sạc lại năng lượng cho chặng đường sắp tới đây.
Quay trở về tầm bốn năm trước, khi tôi chỉ là một cô nữ sinh vừa chớm tuổi mười lăm giương cặp mắt non nớt khám phá từng ngóc ngách ở môi trường cấp Ba, tôi không thể che giấu được niềm hân hoan, vui sướng. Có lẽ, được bước vào ngôi trường chuyên danh giá của tỉnh là niềm tự hào của biết bao đứa trẻ nói chung và tôi nói riêng, bởi nơi đây không chỉ là cánh cửa mở ra vô vàn cơ hội vàng, mà nơi đây còn truyền cho tôi hơi ấm của tình thương yêu. Những con người ở Hoàng chuyên, cụ thể hơn là những người thầy, người cô đã âm thầm dẫn dắt biết bao chuyến đò tri thức cập bến thành công, đã nuôi dưỡng tâm hồn cho rất nhiều đứa trẻ đang đứng trước ngưỡng cửa mang tên “trưởng thành”.
Dù tôi đã là “học sinh lớp 14”, nhưng kỉ niệm với thầy cô vẫn còn lưu mãi trong thước phim ký ức của tôi… Nào, cùng ôn lại kỉ niệm với tôi một chút nhé!
Nếu văn chương là người bạn đời kề vai sát cánh trên mọi nẻo đường của tôi, thì thầy cô ở Hoàng chuyên chính là sợi dây gắn kết tôi và văn chương ngày một bền chặt hơn. Tổ Văn ở trường tôi là những người cô, người thầy vô cùng chất lượng, dễ thương, tâm lý, luôn tận tâm tận lực với nghề nghiệp và với học trò thân yêu của mình. Có lẽ tôi kể về họ với mọi người nhiều không đếm được, nhưng cũng là vì tôi thật sự rất kính trọng và thương yêu họ rất nhiều! Dẫu tôi đã từng không có thiện cảm với chính môn học này, dẫu biết bao lần văn chương làm tôi òa khóc nức nở vì đã làm tôi vấp ngã đau đớn, nhưng nhờ có đôi tay dìu dắt cùng với trái tim ấm áp của thầy cô đã nâng đỡ, đã sưởi ấm cho tôi rất nhiều. Thầy cô đã nhẫn nại, kiên trì dẫn tôi khám phá từng ngóc ngách trên hành trình mang tên “Văn Chương”, luôn dạy tôi rằng giải thưởng không bao giờ là đích đến cuối cùng, mà đích đến thật sự chính là cách đối nhân xử thế, là cách học sinh vận dụng bài học nhân sinh vào thực tiễn đời sống. Đó cũng chính là chức năng của văn chương. Làm sao tôi có thể quên họ được cơ nhỉ? Bởi họ đã, đang và sẽ mãi là điểm tựa của tôi, để những khi tôi cảm thấy mất phương hướng, tôi lạc trong sự hỗn độn thì tôi hoàn toàn có thể trở về tìm họ nạp lại năng lượng cho bản thân. Nhất định, tôi sẽ trở về thăm họ ngay thôi!
Nhưng… điều này không đồng nghĩa rằng tôi không hề thương yêu các thầy cô dạy môn học không phải thế mạnh của tôi. Cuộc sống cấp Ba của tôi vẫn diễn ra khá suôn sẻ, bởi dẫu tôi học lệch, thầy cô vẫn luôn hỗ trợ tôi rất nhiều, họ không bao giờ vì điều này mà “ghim” tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên ba thầy cô chủ nhiệm của tôi đã luôn tạo điều kiện để tôi thuận lợi theo đuổi đam mê của bản thân, họ không ngăn cản tôi chỉ vì điểm số các môn học của tôi không đồng đều. Có người nhắc nhở tôi cần tập trung vào các môn học khác, có người lặng lẽ theo dõi tôi, nhưng điểm tương đồng ở họ là luôn quan tâm hết lòng đến học sinh của mình. Trái tim tôi đã lay động bởi đã có những giáo viên không những không ép buộc tôi phải lấy vài con điểm 8, 9, 10 mà luôn luôn ủng hộ tôi đi trên con đường tôi lựa chọn. Tôi có phần e ngại cũng vì tôi không thật sự học tốt môn học của họ. Tuy nhiên tôi muốn kể với họ rằng, tôi vô cùng biết ơn và yêu quý họ.
Lên đại học, hiếm ai dư dả thời gian quan tâm từng li từng tí đến năng lực và tính cách sinh viên như trước. Đôi lúc tôi vẫn cảm thấy lạc lõng, nhưng đôi chân tôi tuyệt nhiên không được phép lùi về phía sau. Tôi biết rằng, thầy cô ở phổ thông dẫu không còn đồng hành nhưng vẫn luôn âm thầm dõi theo bước chân của học trò, luôn sẵn sàng dành ra thời gian tâm sự và động viên học trò. Tình yêu thương của họ chưa bao giờ vơi đi…
Thầy cô ơi! Con chưa bao giờ quên những điều thầy cô luôn gửi trao đến con trong suốt ba năm qua. Dẫu con không thể hiện ra bên ngoài nhiều, nhưng con vẫn luôn khắc ghi và trân trọng tình thương bao la thầy cô trao truyền đến. Đóa hoa tri thức đã nở rộ, cũng bởi lẽ đã có sự ấm áp của thầy cô nơi đây.
Nhân dịp 20/11, con xin gửi lời xin lỗi và cảm ơn chân thành nhất đến thầy cô. Con xin lỗi bởi nhiều lúc con bướng bỉnh, con chẳng biết cân bằng tất cả các môn học để rồi gây một nỗi thất vọng rất lớn đến thầy cô. Đến bây giờ, con vẫn rất hối hận vì điều đấy, nhưng thầy cô vẫn đối xử rất dịu dàng với con. Con xin cảm ơn thầy cô vì đã luôn thương yêu, dẫn dắt, hỗ trợ, chắp đôi cánh để con có thể bay cao, bay xa hơn. Con đã dần trưởng thành hơn bởi một phần lớn nhờ vào công ơn dạy dỗ của thầy cô._
Con kính chúc thầy cô luôn mạnh khỏe để có thể tiếp tục nghề “gõ đầu trẻ”, chúc thầy cô luôn hạnh phúc bên những người thân yêu và các bạn học sinh của mình. Thầy cô chính là đóa hoa tri thức tươi thắm nhất! 🌷
Kỳ 4: CƠN MƯA THÁNG NĂM… 🌧
Này bạn của tôi ơi…
Vậy là, tháng năm… đã đến rồi nhỉ?
Chuỗi ngày nắng nóng gay gắt như đổ lửa đã chính thức khép lại bằng một cơn mưa hạ trút xối xả.
Năm nay, mùa mưa diễn ra muộn hơn so với các năm về trước, nhưng có còn hơn không. Chúng ta đều rất mong chờ cơn mưa này, không đơn giản nhằm để giải tỏa cơn nóng nực bức bối, mà còn nhằm để gột rửa sạch sẽ tâm hồn dính nhiều vết bụi bẩn sau một thời gian bon chen ở phố thị xa hoa.
Cơn mưa tháng năm xuất hiện rồi đấy, bạn của tôi ạ! Điều này cũng đồng nghĩa rằng một lứa học sinh nữa sắp ra trường rồi đấy! Có lẽ, ông trời cũng không che giấu được nỗi buồn khi quãng thanh xuân của các em học sinh cuối cấp đang dần đi vào hồi kết, nhỉ?
Dạo gần đây, dẫu tôi đang trong tình trạng “đầu tắt mặt tối” chuẩn bị cho các bài kiểm tra cuối kì, nhưng tôi vẫn online khắp các trang mạng xã hội và âm thầm dõi theo cuộc sống của những thần dân ở Hoàng chuyên, đặc biệt là các em khóa 28. Quỹ thời gian ở Hoàng chuyên của các em giờ đây vô cùng ít ỏi, đếm ngược đến cột mốc cuối cùng chỉ còn tính bằng ngày. Tôi nghĩ giai đoạn này, các em đang cố tạo ra thật nhiều kỉ niệm về Hoàng chuyên như một cách để khắc cốt ghi tâm về thời hoa niên rực rỡ…
Lòng tôi lại đổ mưa vì nỗi nhớ vẫn chưa bao giờ vơi…
Hai câu thơ tôi làm từ năm ngoái, đến tận bây giờ vẫn hữu dụng:
Hôm nay lòng lại đổ mưa
Một niềm thương nhớ lại đưa tôi về…
Cách đây hai năm trước, khóa 26 của tôi vẫn đang rục rịch chuẩn bị cho mùa tri ân trưởng thành. Cơn mưa khi ấy đến sớm và đến dai dẳng cho đến tận cuối buổi lễ. Ông trời khóc òa nhiều lắm! Có lẽ vì khóa chúng tôi là khóa duy nhất trải qua ba năm cấp Ba không trọn vẹn… Ba năm đồng hành cùng nhau, nhưng một nửa thời gian chúng tôi chỉ có thể kết nối với nhau thông qua những chiếc màn hình trực tuyến của điện thoại và máy tính. Thật may mắn vì cuối cùng khóa chúng tôi đã có buổi lễ tri ân và trưởng thành đong đầy nụ cười và nước mắt cùng gia đình, bạn bè, thầy cô. Tưởng tượng, nếu COVID-19 phá hoại cả sự kiện cuối cùng của thời học sinh, hẳn tôi sẽ rầu rĩ và rũ rượi lắm. Tôi chắc sẽ trông như một bông hoa héo hắt trong phòng kín đã bất thành trong công cuộc đi tìm lấy những giọt nước tinh túy nhằm níu giữ sự sống…
Tôi đã vô cùng trân trọng và khắc ghi những thước phim “đắt trời cho” về buổi lễ. Tuy nhiên, tôi lại cảm nhận được tiến độ của buổi lễ trôi nhanh một cách lạ thường, âm hưởng của buổi lễ cũng chưa thật sự chạm sâu vào tâm khảm. Thật tình, tôi chẳng thể lí giải vì sao lại như vậy… phải chăng là do tôi đã quá kì vọng về một điều gì đó?
Cơn mưa đêm ấy trút xối xả ở ngoài sân trường, và cả trong trái tim non nớt của một cô bé sắp tròn mười tám cái xuân xanh. Nước mưa và nước mắt liên tục gột rửa tôi… 🌧
Quay trở về thực tại, với tư cách là một cựu học sinh Hoàng chuyên, tôi hy vọng các em khóa 28 sẽ khép lại quãng thanh xuân của mình bằng “một cơn mưa rực rỡ”, bù đắp lại cho mở đầu không được trọn vẹn.
Chúc các em có một mùa tri ân và trưởng thành thành công và đong đầy cảm xúc! ❤️
Kỳ 5: NHỮNG BUỔI TỐI Ở HOÀNG CHUYÊN 🌙
Này bạn của tôi ơi…
Xa Hoàng chuyên một thời gian, hẳn bạn đã nhớ da diết chuỗi kỉ niệm đắt giá ở đây nhỉ?
Bây giờ, đây là dịp để chúng ta cùng ngồi xuống và ôn lại kỉ niệm nhé!
Đối với tôi, một trong vô số khoảnh khắc đáng nhớ ấy chính là những buổi tối hiếm hoi ở lại Hoàng chuyên. Những buổi tối gắn liền với biết bao sự kiện, từ đây đã mở ra vô vàn câu chuyện rất dễ thương…
Đó là những ngày miệt mài tập văn nghệ khối chuyên năm lớp mười từ chiều tà đến tối muộn. Tuy mồ hôi nhễ nhại, cả người đau nhức nhưng đính kèm với đó là những kỉ niệm “đắt trời cho”. Đây là mùa văn nghệ khối chuyên duy nhất của tôi nên nghiễm nhiên trở thành một cột mốc đặc biệt xuyên suốt quãng thanh xuân.
Đó là buổi cấm trại đầu tiên và duy nhất của tôi ở trường. Điều đáng tiếc nhất là tôi không được phép ở lại qua đêm. Nếu được ở lại, hẳn tôi sẽ gặt được nhiều cơ hội vui chơi, nô đùa cùng bạn bè hơn. Tôi sẽ không ôm nuối tiếc bởi không bao giờ được sống lại với thời khắc rực lửa ấy nữa.
Đó là những hôm tôi vào cổ vũ bóng chuyền khối chuyên năm cuối cấp. Dịch bệnh hoành hành vẫn không ngăn cản được bước chân của tôi. Bây giờ nghĩ lại, hành động ngu xuẩn năm ấy của tôi lại trở thành kỉ niệm đáng giá. Quan trọng nhất là những cô, cậu bé chớm mười bảy, mười tám ấy lại được dịp xích lại gần nhau hơn.
Đặc biệt, đó là đêm tri ân và trưởng thành đong đầy nụ cười và nước mắt. Một cơn mưa đã xuất hiện, nhưng nó không bao giờ dập tắt được ngọn lửa đang bừng cháy trong lòng những cô, cậu bé chập chững tuổi mười tám… như tôi…
Mỗi khi ôm một bao âu sầu, lắng lo về trần thế, tôi lại nhớ đến những buổi đêm ở Hoàng chuyên. Nó đọng lại trong tôi những niềm vui bé nhỏ, những nỗi buồn thầm kín, những tiếc nuối vời vợi và một tình yêu bao la. Tuy không nhiều kỉ niệm nhưng chúng đã khắc sâu vào tâm khảm tôi sự trong trẻo và rực rỡ.
Kỳ 6: ĐÓA HOA TRI THỨC NỞ RỘ…
Này bạn của tôi ơi, bạn còn ở đây với tôi không?
Mới hôm nào, “đám nhóc con” chúng ta vẫn còn tưng bừng nô nức đón chào một năm học mới, vậy mà thấm thoát đã trôi qua một khoảng thời gian rồi. Hiện tại, tôi đã dần quen với cuộc sống sinh viên hơn, nhưng tôi cảm thấy bản thân không thật sự hào hứng với điều này. Biết bao áp lực liên tục dồn dập, khiến cho tôi nhiều lúc chẳng còn sức lực nào để bước tiếp trên hành trình theo đuổi khát vọng của bản thân. Chẳng biết là bạn có như tôi không nhỉ?
Dần dà, bạn và tôi đều dần cuốn theo vòng xoáy của cuộc sống…
Chẳng mấy chốc, tháng mười một đã trở về. Tháng mười một… có phải là sắp diễn ra một dịp nào đó thật đặc biệt, đúng không nhỉ? Đợi tôi nhớ lại xem nào…
À, nhớ ra rồi…
Ngày Nhà giáo Việt Nam sắp đến rồi đấy! 😊
Này em ơi, tháng mười một về rồi
Bao hình ảnh thân thương chợt hiện ra
Trong trái tim em có còn bồi hồi
Bởi đã lâu em chưa trở về “nhà”?
Khi ra trường, tôi đã đặt một lời hẹn rằng cứ đến dịp lễ Ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi nhất định sẽ trở về thăm những người thầy cô của mình. Năm nay, tôi cũng sẽ cố gắng dành ra chút thời gian để trở về thăm họ, như một cách để sạc lại năng lượng cho chặng đường sắp tới đây.
Quay trở về tầm bốn năm trước, khi tôi chỉ là một cô nữ sinh vừa chớm tuổi mười lăm giương cặp mắt non nớt khám phá từng ngóc ngách ở môi trường cấp Ba, tôi không thể che giấu được niềm hân hoan, vui sướng. Có lẽ, được bước vào ngôi trường chuyên danh giá của tỉnh là niềm tự hào của biết bao đứa trẻ nói chung và tôi nói riêng, bởi nơi đây không chỉ là cánh cửa mở ra vô vàn cơ hội vàng, mà nơi đây còn truyền cho tôi hơi ấm của tình thương yêu. Những con người ở Hoàng chuyên, cụ thể hơn là những người thầy, người cô đã âm thầm dẫn dắt biết bao chuyến đò tri thức cập bến thành công, đã nuôi dưỡng tâm hồn cho rất nhiều đứa trẻ đang đứng trước ngưỡng cửa mang tên “trưởng thành”.
Dù tôi đã là “học sinh lớp 14”, nhưng kỉ niệm với thầy cô vẫn còn lưu mãi trong thước phim ký ức của tôi… Nào, cùng ôn lại kỉ niệm với tôi một chút nhé!
Nếu văn chương là người bạn đời kề vai sát cánh trên mọi nẻo đường của tôi, thì thầy cô ở Hoàng chuyên chính là sợi dây gắn kết tôi và văn chương ngày một bền chặt hơn. Tổ Văn ở trường tôi là những người cô, người thầy vô cùng chất lượng, dễ thương, tâm lý, luôn tận tâm tận lực với nghề nghiệp và với học trò thân yêu của mình. Có lẽ tôi kể về họ với mọi người nhiều không đếm được, nhưng cũng là vì tôi thật sự rất kính trọng và thương yêu họ rất nhiều! Dẫu tôi đã từng không có thiện cảm với chính môn học này, dẫu biết bao lần văn chương làm tôi òa khóc nức nở vì đã làm tôi vấp ngã đau đớn, nhưng nhờ có đôi tay dìu dắt cùng với trái tim ấm áp của thầy cô đã nâng đỡ, đã sưởi ấm cho tôi rất nhiều. Thầy cô đã nhẫn nại, kiên trì dẫn tôi khám phá từng ngóc ngách trên hành trình mang tên “Văn Chương”, luôn dạy tôi rằng giải thưởng không bao giờ là đích đến cuối cùng, mà đích đến thật sự chính là cách đối nhân xử thế, là cách học sinh vận dụng bài học nhân sinh vào thực tiễn đời sống. Đó cũng chính là chức năng của văn chương. Làm sao tôi có thể quên họ được cơ nhỉ? Bởi họ đã, đang và sẽ mãi là điểm tựa của tôi, để những khi tôi cảm thấy mất phương hướng, tôi lạc trong sự hỗn độn thì tôi hoàn toàn có thể trở về tìm họ nạp lại năng lượng cho bản thân. Nhất định, tôi sẽ trở về thăm họ ngay thôi!
Nhưng… điều này không đồng nghĩa rằng tôi không hề thương yêu các thầy cô dạy môn học không phải thế mạnh của tôi. Cuộc sống cấp Ba của tôi vẫn diễn ra khá suôn sẻ, bởi dẫu tôi học lệch, thầy cô vẫn luôn hỗ trợ tôi rất nhiều, họ không bao giờ vì điều này mà “ghim” tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên ba thầy cô chủ nhiệm của tôi đã luôn tạo điều kiện để tôi thuận lợi theo đuổi đam mê của bản thân, họ không ngăn cản tôi chỉ vì điểm số các môn học của tôi không đồng đều. Có người nhắc nhở tôi cần tập trung vào các môn học khác, có người lặng lẽ theo dõi tôi, nhưng điểm tương đồng ở họ là luôn quan tâm hết lòng đến học sinh của mình. Trái tim tôi đã lay động bởi đã có những giáo viên không những không ép buộc tôi phải lấy vài con điểm 8, 9, 10 mà luôn luôn ủng hộ tôi đi trên con đường tôi lựa chọn. Tôi có phần e ngại cũng vì tôi không thật sự học tốt môn học của họ. Tuy nhiên tôi muốn kể với họ rằng, tôi vô cùng biết ơn và yêu quý họ.
Lên đại học, hiếm ai dư dả thời gian quan tâm từng li từng tí đến năng lực và tính cách sinh viên như trước. Đôi lúc tôi vẫn cảm thấy lạc lõng, nhưng đôi chân tôi tuyệt nhiên không được phép lùi về phía sau. Tôi biết rằng, thầy cô ở phổ thông dẫu không còn đồng hành nhưng vẫn luôn âm thầm dõi theo bước chân của học trò, luôn sẵn sàng dành ra thời gian tâm sự và động viên học trò. Tình yêu thương của họ chưa bao giờ vơi đi…
Thầy cô ơi! Con chưa bao giờ quên những điều thầy cô luôn gửi trao đến con trong suốt ba năm qua. Dẫu con không thể hiện ra bên ngoài nhiều, nhưng con vẫn luôn khắc ghi và trân trọng tình thương bao la thầy cô trao truyền đến. Đóa hoa tri thức đã nở rộ, cũng bởi lẽ đã có sự ấm áp của thầy cô nơi đây.
Nhân dịp 20/11, con xin gửi lời xin lỗi và cảm ơn chân thành nhất đến thầy cô. Con xin lỗi bởi nhiều lúc con bướng bỉnh, con chẳng biết cân bằng tất cả các môn học để rồi gây một nỗi thất vọng rất lớn đến thầy cô. Đến bây giờ, con vẫn rất hối hận vì điều đấy, nhưng thầy cô vẫn đối xử rất dịu dàng với con. Con xin cảm ơn thầy cô vì đã luôn thương yêu, dẫn dắt, hỗ trợ, chắp đôi cánh để con có thể bay cao, bay xa hơn. Con đã dần trưởng thành hơn bởi một phần lớn nhờ vào công ơn dạy dỗ của thầy cô._
Con kính chúc thầy cô luôn mạnh khỏe để có thể tiếp tục nghề “gõ đầu trẻ”, chúc thầy cô luôn hạnh phúc bên những người thân yêu và các bạn học sinh của mình. Thầy cô chính là đóa hoa tri thức tươi thắm nhất! 🌷